thiên tài huyền linh sư

Đọc Truyện Ngự Linh Sư Thiên Tài Full - Hoàn Thành của tác giả Tiêu Tương Túy Vũ,chương dịch ra nhanh nhất và chất lượng nhất chỉ có duy nhất tại thichdoctruyen.com - Trang 4 Huyền Huyễn: Dị Giới: Nữ cường: Nam cường: Trùng sinh: Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tới đây, bạn sẽ bị thu hút bởi vẻ huyền bí, trầm mặc của ngôi chùa. 2.3.1. Tọa độ chụp hình "hoài cổ" cực lý tưởng. Kiến trúc chùa Bà Thiên Hậu không chỉ gây ấn tượng với du khách bởi sự chắc chắn, uy nghiêm. Thiên Tài Huyền Linh Sư Q.1 - Chương 1: Đột Nhiên Xuyên Không Tại cổ võ thế gia - Tần gia, Tần Ly đang cầm một quả cầu cổ quái trong tay, nàng quan sát nó không chớp mắt. Vật thể này không được làm từ bạc hay vàng, mà nó được cấu tạo bằng một loại tài liệu kỳ dị nào đó chưa từng được thấy qua. Trong quá trình nàng luyện hóa linh đan, hơi thở của nàng chậm rãi biến hóa từng chút một, càng ngày càng mạnh, linh lực màu xanh biếc không ngừng biến hóa, bất tri bất giác nàng đã đạt tới cảnh giới đại huyền linh sư nhị giai. Nàng chưa nhận ra biến hóa của mình, thì Phượng Tiêu đã hoảng sợ vô cùng. Linh Vũ Cửu Thiên. Linh Vũ Cửu Thiên. Tác giả: Dạ Sắc Phóng Giả. Thể Loại: Huyền Huyễn. Converter: Truy Mộng. Link down: Linh Vũ Cửu Thiên. Giới thiệu: Vốn dĩ chính là người thường Lâm Động trải qua hai lần luân hồi ngoài ý muốn xuyên qua đi tới Cửu Thiên Đại Lục, đoạt Hán Việt: Kinh thế linh sư: Phế tài ngũ tiểu tỷ. Tác giả: Nhị Nguyệt. Tình trạng: Hoàn thành. Mới nhất: Chương 663 song hỷ lâm môn ( đại kết cục ) Thời gian đổi mới: 10-04-2020. Cảm ơn: 5 lần. Thể loại: Nguyên sang , Ngôn tình , Cổ đại , HE , Huyền huyễn , Dị thế Vay Tiền Online Cấp Tốc 24 24. Vừa bước vào cửa, Tần Ly đã thu hút ánh mắt của mọi người. Bắt gặp vết thương trên gương mặt nàng, Tần Vinh Hải không nhịn được nhíu mày, những người đứng phía sau Tần Vinh Hải có người oán giận, có kẻ xem như chưa từng thấy gì. Nhất là đại trưởng lão, hắn vốn là trưởng tử bị đệ đệ đoạt gia chủ vị nên luôn xem con cháu dòng chính của đệ đệ không vừa mắt. Hiện tại, cháu gái Tần Vinh Hải đắc tội với Nguyễn gia, trên mặt hắn hiện rõ bộ dáng vui sướng khi người gặp họa. "Ly Nhi thỉnh an gia gia cùng các vị trưởng lão." Tần Ly thi lễ với Tần Vinh Hải cùng vài vị trưởng lão rồi mỉm cười với mọi người. Sau đó ngây ngô nhìn Nguyễn Kiến Nhân, nói "Ta không rõ ý tứ của ngươi, vì sao ta lại không dám đi ra?" Tần Ly nở nụ cười khiến thành viên Tần gia có chút kinh ngạc, bình thường đứa nhỏ này luôn sống hướng nội, tại sao hôm nay lại mang khí chất lạnh nhạt, bộ dáng vân đạm kinh phong? Đối mặt với người Nguyễn gia, cư nhiên còn có thể thong dong cười, chẳng lẽ hôm nay bị đánh đến thay đổi tính tình? Aizzzzz... Số khổ! "Hừ, chẳng lẽ ngươi đã quên mình trói Tô tiểu thư và chúng ta lại rồi bỏ đi để mặc chúng ta dầm mưa cả một buổi sao? Ngươi..." Nguyễn Kiến Nhân còn muốn nói cái gì đó lại bị ánh mắt của thiếu niên ngồi cạnh ngăn lại. "Ta vốn không muốn nhắc lại chuyện này, xem như chúng ta nháo một hồi đi, nên bỏ qua thôi!" Tần Ly bị hắn chỉ tay vào mặt cũng không giận mà cười thêm ngọt ngào, chuyển hướng sang Tô Uyển Nhi "Tô tỷ tỷ, ngươi nói xem như vậy có đúng không?" Tô Uyển Nhi không hề muốn nhắc lại sự kiện kia, nàng ta bị một kẻ mình luôn coi là phế vật bắt trói lại quả thật chẳng hay ho gì, thậm chí còn là nỗi sỉ nhục đối với nàng ta. Ban đầu nàng ta dự tính sẽ giữ kín bí mật này, chỉ cần đến đây bắt vật nhỏ về. Vậy mà bí mật lại bị Nguyễn Kiến Nhân ồn ào bại lộ khiến tất cả mọi người đều biết, nàng ta hung hăng trừng mắt với Nguyễn Kiến Nhân, rồi ném cho lão giả ngồi cạnh nàng ta một ánh mắt. Lão giả bắt được ý tứ, xoa tay một chút rồi hướng Tần Vinh Hải mà nói "Tần gia chủ, việc hôm nay chỉ là tiểu hài tử chưa hiểu chuyện náo loạn không đúng chừng mực một chút thôi. Khiến cho Tần tiểu thư bị trọng thương là lỗi của bọn ta. Thế này đi, tiểu thư nhà ta rất yêu thích huyền linh thú trong tay Tần tiểu thư, chúng ta đã chuẩn bị mười vạn kim mua nó, xem như cấp phí thuốc men trị thương cho Tần tiểu thư, đồng thời biểu lộ thành ý của bọn ta." Nghe thấy đối phương ra giá mười vạn kim để mua một huyền linh thú chưa qua xác định cấp bậc và nòi giống, xa xỉ như thế cũng chỉ có đại gia tộc như Tô gia mới làm ra được. Ngay tức thì, có vài kẻ đã động tâm, huống hồ Tô gia không phải là thế lực mà bọn họ có thể trêu vào được, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Cũng có người cảm thấy tức giận, đánh đứa nhỏ nhà họ thiếu điều mất mạng còn ra vẻ đạo mạo như làm việc thiện, làm sao mà họ có thể nuốt cho được bụng tức này? Sắc mặt Tần Vinh Hải không biến hóa gì, chỉ quay đầu nhìn về phía Tần Ly. Ông muốn xem cháu gái ông có thay đổi hay không, sẽ chấp nhận lời đề nghị hay cự tuyệt. Đến tột cùng, nàng sẽ thu thập thế cục như thế nào? "Thật xấu hổ nhưng không biết nên gọi ông như thế nào?" Tần Ly nắm bắt được ý thăm dò trong ánh mắt Tần Vinh Hải, chiều theo ý tứ "Con tự giải quyết đi" của gia gia, nàng hỏi lão giả với thái độ cung kính. "Lão hủ là quản gia của Tô gia, tên Tô Trì" Tô Trì trên dưới sáu mươi, cơ thể cường tráng, 2 tròng mắt lập lòe tinh quang, vừa nhìn đã biết cấp bậc ngoài võ sư. Tuy rằng ngữ khí luôn ôn hòa nhưng trên người lại ẩn ẩn uy áp khiến người khác không dám nhìn trực diện. "Tô gia gia, ông nói là chuẩn bị mười vạn kim làm phí thuốc men cho ta có thật hay không?" Tần Ly chớp chớp mắt phượng, vẻ mặt thiện chân vô tà thiện lương vô hại, cười đến sáng lạn có thể so với ánh mặt trời. "Ách, đúng vậy." Tuy rằng nàng không nói hết câu của hắn, nhưng đại ý thực là vậy, vì thế Tô Trì gật đầu. "Thật sự là có thành ý mà, Tô gia gia, nếu như ta từ chối ông sẽ rất tức giận có phải hay không?" Tần Ly cười càng thêm ngọt ngào, thanh âm nhu nhu nhuyễn nhuyễn. Tô Trì dừng một chút, trong lòng suy nghĩ ý tứ của Tần Ly. Nhưng suy cho cùng, một đứa nhỏ vài tuổi thì tâm cơ có thể sâu bao nhiêu, dù sao cũng không thể nào nhọc hắn quá đa tâm, lại nói thêm, một Tần gia nho nhỏ làm sao dám đùa giỡn bọn họ, vì thế, hắn lại gật đầu, giao một xấp phiếu trị giá mười vạn kim cho Tần Ly, ý tứ là giao dịch thành tiền, tiền trao cháo múc. Tần Ly thu mười vạn kim, kiểm tra kĩ lưỡng từng tờ một, xem kĩ mới thực sự thu lại. "Gia gia, phí thuốc men này Ly Nhi đã thu đủ, nếu không có việc gì, Ly Nhi xin lui xuống trước." Tần Ly lại thi lễ với Tần Vinh Hải. Tô Trì thấy nàng thu tiền mà không giao huyền linh thú, trong lòng "lộp bộp" một chút, nhưng vẫn cố nhẫn nại dùng thái độ ôn hòa ngăn lại "Tần tiểu thư, kim phiếu cũng đã thu, người cũng phải giao huyền linh thú kia ra có phải hay không?" "Huyền linh thú? Cái gì mà huyền linh thú? Mười vạn kim này không phải phí thuốc men sao? Ông nói xem Tô gia gia, vừa rồi ta hỏi ông mười vạn kim này có phải tiền thuốc của ta hay không, ông gật đầu, hơn nữa nếu ta không nhận tiền ông sẽ rất tức giận, cho nên ta mới miễn cưỡng thu tiền mà!" Tần Ly tiếp tục giả ngu bổ sung một tràng, như cũ vẫn bày ra một bộ dáng thiên chân vô tà. "Nhân gia bây giờ mới phát hiện, sao ngươi có thể vô sỉ như vậy." Ở trong Huyền giới, Khuynh Nhan nói đến tự hào, cười đến không biết sống chết. Lão nhân này bị Tần Ly lừa một vố đau. Hôm này nhất định là mất tiền mà còn ra về tay không. "Ngươi đang nói ta sao? Nhưng ta chỉ kiếm chút lợi tức từ bọn họ mà thôi." Cái này làm sao có thể gọi là vô sỉ? So với Tô gia dùng tiền để cắn người, còn có thể đường đường chính chính nói thành giúp người kia thì tiểu xảo nhỏ này của nàng sao có thể gọi là vô sỉ? Tần Ly giấu lưu quang ở đáy mắt, ngơ ngác nhìn Tô Trì, giống như không biết tại sao hắn lại nói như vậy. Tần Vinh Hải thấy bộ dáng của nàng, trong mắt hiện lên ý cười. "Ngươi... Tần tiểu thư, mười vạn kim là tiền mua huyền linh thú, nếu ngươi không muốn bán, mong trả tiền lại." Tô Trì không nghĩ tới mình sẽ bị một tiểu nha đầu nắm trong lòng bàn tay, nghe xong lời của nàng, hắn không tìm được lời để phản bác. "Tô gia gia, ông đây là muốn rút lại lời nói, không tính toán gì hết sao? Tuy ta bị thương rất nặng, nhưng mười vạn kim tiền thuốc men tuy rằng nhiều nhưng cũng không phải là việc gì lớn, ta có thể trả lại cho ông. Nhưng ta lại không nghĩ tới ông sẽ rút lời như vậy, ông nói rõ ràng đây là tiền thuốc men cho ta, chẳng lẽ người Tô gia đều không trọng ngôn hành lời nói không có trọng lượng như vậy sao? Phụ thân ta dạy ta làm người phải nhớ một lời nói đáng giá ngàn vàng, nói đi nói lại chỉ có thể là tiểu nhân. Tuy rằng ta mới chín tuổi, nhưng đạo lý này ta vẫn nắm rất rõ. Aiz... Tô gia gia, đây là mười vạn kim, ông xem lại kỹ xem đã đủ chưa?" Tần Ly đem toàn bộ kim phiếu ra một lượt, đưa tới trước mặt Tô Trì. Tô Trì không ngờ đứa nhỏ chín tuổi lại mang tâm kế sâu như vậy. Hắn bây giờ còn có thể lấy lại xấp kim phiếu đó sao? Nếu nhận lại, hắn chính là một kẻ tiểu nhân chỉ biết rút lời, còn mang tiếng xấu "không trọng ngôn hành" chất trên lưng Tô gia. Ngay tại thời điểm Tô Trì vô cùng rối rắm, Tần Ly thu xấp kim phiếu lại, quay sang Tô Uyển Nhi cười nói "Ta biết đại gia tộc như Tô gia vạn vạn lần sẽ không lừa tiểu hài tử. Vậy đa tạ Tô tỷ tỷ, tiền thuốc men này ta sẽ nể mặt Tô gia mà thu lại." Trong lòng Tô Uyển Nhi bạo tạc, nàng ta ngàn vạn lần không ngờ Tần Ly này có thể vô sỉ như vậy. Hiện tại không thể đoạt huyền linh thú đến tay, còn mất mười vạn kim không công. Đáng giận nhất là nhìn gương mặt mỉm cười của Tần Ly, nàng ta không biết phải làm sao để phát tác. Khí giận nghẹn trong lòng mà không thể nuốt xuống cũng không thể bộc lộ ra mặt, khiến mặt nàng ta sượng vô cùng, rất khó chịu. Thể loại Võ hiệp + huyền huyễn + xuyên khôngEditor Quế NhiConvert tangthuvienNhạc Ương Ương, linh hồn không được đầy đủ, thiếu thốn tình cảm, nhưng là hình nhân xuất sắc nhất hàn mỹ nhất, nổi danh Vô Ưu ĐảoNhạc Ương Ương, thiên tài tuyệt thế, thiên phú kinh người, lại con chưa trưởng thành đã mất đi toàn bộ, từ thiên tài trở thành phế bị vứt bỏ một nữa linh hồn tan thành mây khói, thân thể hình nhân hoàn mỹ bị phá hủy trùng sinh chiếm được nàng… Nàng quyết định một lần nữa tìm cho mình một chủ nhân!Tiểu hình nhân hết sức ngây ngốc, không u không buồn không lo âu, không nóng không vội không liều nhân không cần nàng làm sao bây giờ? Dù sao đã hạ xuống nhận thức a. Tổn thương gân mạch không thể tu luyện? Dù sao cũng còn có Tiểu Bạch có tiền không có dược không có vũ khí? Dù sao nàng vẫn liên tục rất nghèo ách. Sau đó …Chủ nhân thì ngược lại dính lấy nàng, tu vi cao thâm trở thành thiên tài, tiền bạc đan dược vũ khí cái gì cũng có. Sau đó muốn làm cái gì đây? Kỳ thật đây hết thảy chỉ là bắt trọng ấn bị hủy, ma thần trở về, ma tướng chung quy. Nàng cuối cùng sẽ đi đến vị trí thuộc về của nàng, cầm lại tất cả thuộc về của nàng, kẻ phản bội ta, giết không tha!【 Cái gì là yêu 】Mỗ yêu nghiệt hỏi “Tiểu bao tử, biết cái gì là yêu sao?”“Biết”Yêu nghiệt hai mắt sáng ngời “Thật sự biết? Vậy ngươi nói cái gì là yêu?”“Tựa như chủ nhân yêu ta giống nhau”Yêu nghiệt kinh ngạc, nguyên lai Tiểu Bao Tử thật sự biết, không đợi hắn cao hứngTiểu Bao Tử tiếp theo lại nói một câu, “Sẽ mua cho ta thực nhiều mứt quả.”Yêu nghiệt sợ run một chút, sau đó nổi giận “Về sau không cho phép ăn mứt quả!”Tiểu Bao Tử vẻ mặt uất ức, nàng làm sai cái gì?【 Hình nhân quá ngây thơ 】Chủ nhân yêu nghiệt phải tắm rửa,ngoắc tay nói “Tiểu Bao Tử, lại đây chà lưng”Mỗ Bao Tử chạy qua, sau đó nghi hoặc “Chà lưng vì cái gì phải cởi y phục ta?”Yêu nghiệt nhếch môi cười, phong tình vạn chủng “Ta giúp ngươi chà lưng.”Mỗ Bao Tử cười chớp mắt “Chủ nhân thật tốt.”Quần chúng không đành lòng cũng không dám nhìn thẳng, đều che mắt cảm thán “Nhạc Ương Ương, ngươi có thể hay không không cần khờ dại như vậy, coi chừng sẽ bị ăn luôn, thật sự sẽ bị ăn luôn!”Yêu nghiệt ánh mắt lạnh nhạt đảo qua “Xen vào việc của người khác” Một chưởng!!! Quang đoàn nghe hiểu lời Tần Ly nói, bắt đầu lay động cao thấp phía trước nàng, sau đó phát ra "Tê!" một tiếng, bỗng chốc chui vào trong thân thể Tần Ly. Tần Ly cảm giác được một lực đạo mạnh mẽ vọt vào thân thể mình, lập tức ngồi trên chiếu, khoanh chân vào trạng thái tu luyện. Quang đoàn vừa tiến vào thân thể Tần Ly thì xoay quay trên linh hải của nàng, trên Linh Hải dần dần hình thành một viên hạt châu màu vàng. Kim châu không ngừng xoay tròn, đồng thời nàng cảm nhận được linh lực trong cơ thể đang tăng vọt. Cùng với linh lực tăng vọt, chiến khí đã ở càng ngày càng tinh thuần. Tần Ly cảm thấy hiện tại mình tựa như vừa sinh ra, tựa hồ không hạn chế tiếp cận lực lượng thiên địa căn nguyên. Nàng cảm thấy thân thể có một loại sảng khoái trước nay chưa có, rất nhanh, đã tiến vào trạng thái hỗn độn. Ý thức của Tần Ly đang tự do bên trong, cảm thụ lực lượng thiên địa căn nguyên. Có điều nàng thư thái, nhưng khiến mấy người Lăng Cảnh, Minh Dạ và A Đồ bị dọa choáng váng. Linh lực trên người Tần Ly bắt đầu dao động kịch liệt, toàn bộ linh khí trong thiên địa điên cuồng hướng tới trong cơ thể nàng, hình thành một cơn lốc linh khí bên ngoài cơ thể nàng. Tu vi từ huyền linh hoàng cửu giai đỉnh phong bỗng chốc nhảy lên tới huyền linh đế, sau đó là huyền linh đế sơ giai, nhất giai, nhị giai, tam giai......, cứ như vậy một đường kéo lên, mãi lên tới huyền linh thánh. Nhưng vẫn chưa xong, tới huyền linh thánh rồi, lại tiếp tục tăng lên trên, huyền linh thánh sơ giai, nhất giai, nhị giai...... Đến tứ giai mới ngừng lại. Bởi vì Tần Ly thăng cấp, bốn người Bạch Diễm, Lam U, Phượng Tiêu và Tử Nhiễm cũng phân biệt thăng cấp. Thực lực Bạch Diễm đã là thánh cấp nhất giai, Phượng Tiêu và Lam U là thánh cấp tứ giai, Tử Nhiễm là thánh cấp ngũ giai. Bởi vì càng lên cao thăng cấp càng khó, bởi vậy cấp bậc của bọn họ không chênh lệch mấy. Kinh dị nhất chính là Tử Nhiễm, hắn chưa từng trải qua tình huống tăng cấp như vậy bao giờ, bởi vậy cũng không biết Tần Ly biến thái. Hiện tại hắn đột nhiên có chút hiểu lời nói của mấy người Phượng Tiêu lúc trước, họ nói mình theo Tần Ly nhất định là chiếm tiện nghi, vốn hắn còn không tin, nhưng hiện đã tin hoàn toàn. Tự hắn thăng cấp, dù mấy trăm năm cũng không nhất định có thể lên tới cấp bậc hiện nay, đây quả thực chính là nhanh chóng mà! Nhưng ngay lúc cằm mọi người còn đang ở trên đất, tròng mắt lại sắp lồi ra đến nơi, hơi thở trên người nàng vừa chuyển lại biến hóa vì chiến khí. Từ võ hoàng sơ giai một đường tăng lên, đến võ thánh tứ giai mới ngừng lại. Đây là có chuyện gì? Ly nhi khi nào thì biến thành võ giả? Trong mắt Minh Dạ kinh ngạc không ít hơn người khác, hắn hiện tại đã không phải kinh ngạc, mà là biến thành kinh hách. Mấy người A Đồ càng khoa trương hơn, một đám mở to miệng, không thể đóng lại. Đại tiểu thư thật sự là rất biến thái, thế gian này còn có người biến thái hơn đại tiểu thư nữa sao? Tần Ly cảm giác kim châu trong cơ thể đã ngừng chuyển động, linh khí và chiến khí cũng đã bình ổn lại, mới mở mắt. Nàng vừa mở mắt thì thấy mấy người đang nhìn chằm chằm như nhìn quái vật, nàng sờ mặt mình, khóe miệng hơi run rẩy. Nàng vận chuyển linh khí và chiến khí trong cơ thể, chính nàng cũng phải sợ ngây người! Được rồi, nàng hiện tại biết vì sao biểu cảm những người đó đều như gặp quỷ. "Ly nhi, ca hơi không tiếp thụ được, muội để ta bình tĩnh lại đã." Sắc mặt Lăng Cảnh hơi trắng bệch, đây là muội muội hắn sao? Cũng quá biến thái rồi? Nếu không phải trước đó hắn đã hiểu biết một chút tin tức về hỗn độn căn nguyên, hiện tại thế nào cũng phải ngất xỉu rồi. Lục Kình Thương lắc đầu nói "Tần nha đầu, ngươi từ nhỏ chính là đả kích người sao? Chẳng những hỗn độn căn nguyên nhận ngươi là chủ, hơn nữa ngươi còn bỗng chốc đã tiến vào trong cảnh giới hỗn độn. Nếu lão hỗn đản kia biết, thế nào cũng phải nhảy ra từ trong mộ." Minh Dạ nhìn qua cũng hơi kích động, Ly nhi của hắn quả nhiên là ưu tú nhất, nháy mắt còn có một loại cảm giác thành tựu vờn quanh trái tim. Tần Ly hắng giọng "Khụ khụ, mấy người đừng nhìn ta như vậy. Hiện tại nơi này đã không có gì, chúng ta có phải có thể đi ra ngoài?" Tần Ly lấy Phong Thần chung đưa đến trước mặt Lăng Cảnh "Ca, huynh cầm đi!" Sau đó giao [ Thiên Diễn trận ] vào trong tay Minh Dạ "Dạ, ta không hiểu trận pháp, cái này chàng hiểu hơn, vẫn là cho chàng đi! Nhìn bên ngoài thì biết Thiên Diễn trận có bao nhiêu lợi hại, nếu chàng nắm giữ, chúng ta về sau sẽ không sợ người có thực lực mạnh hơn chúng ta. Đánh không lại, chạy luôn không thành vấn đề." "Tần nha đầu, trong ngôi mộ này Thiên Diễn trận chính là trụ cột chính. Chỉ cần hiểu rõ quyển sách này, về sau cho dù diệt một quốc gia cũng dễ dàng." Lục Kình Thương nhắc nhở. Minh Dạ không ngờ trận pháp này lợi hại như vậy, lập tức bỏ vào không gian giới chỉ của mình. Xem ra hắn có thời gian nhất định phải nghiên cứu kỹ một chút, về sau có thể dùng để bảo hộ Ly nhi. Mấy người chuẩn bị đến huyệt dưới lòng đất gần đó, Tần Ly nghe Lục Kình Thương nói chỗ này không ít bảo vật, bọn họ tự nhiên không thể cứ bỏ qua được. "Lục tiền bối, trên người vãn bối còn có một ít bộ đồ mới, ngài thay trước đi!" Lăng Cảnh nói xong, từ không gian giới chỉ lấy một bộ áo bào màu xám đưa cho Lục Kình Thương. Tần Ly cũng cảm thấy hắn hiện tại nên đổi một bộ quần áo, xem ra vẫn là ca ca tương đối cẩn thận. Lục Kình Thương nhìn quần áo như khất cái trên người mình, cũng nhíu mày. Hắn tiếp nhận quần áo Lăng Cảnh đưa qua bước đi ra ngoài. Tần Ly cùng mấy người Minh Dạ thấy nơi này quả thật không có gì, cũng theo hắn đi ra ngoài. Vừa ra thì thấy chỗ vốn đặt quan tài chỉ còn lại một ít mảnh vỡ, trên mặt bọn họ rơi xuống vài hắc tuyến. Hiện tại cuối cùng biết vừa rồi động tĩnh bên ngoài là chuyện gì xảy ra, xem ra Lục tiền bối cùng chủ nhân huyệt này quả nhiên có đại cừu! Lục Kình Thương sau khi đổi quần áo xong, mấy người bước đi ra huyệt. Tuy rằng tóc và râu của hắn vẫn lộn xộn, ngũ quan cũng thấy không rõ lắm, nhưng tối thiểu nhìn qua không giống khất cái nữa. Nơi này không có nước sạch, bằng không Tần Ly cũng muốn cho hắn thu thập một chút. Nàng nghĩ tới chỗ hàn đàm, cảm thấy nước nơi đó cũng là bảo bối, định về đó thu hàn đàm vào trong Huyền giới. Dù sao trong Huyền giới cũng thiếu nguồn nước, cái này vừa vặn. Mấy người trước vòng trở về thu đầm nước, rồi tới những nơi khác. Dọc theo đường đi lại tìm được một ít đan dược cùng tài liệu quý hiếm, nhưng đều không gặp được đồ tốt như trước. "Ta nhớ lão hỗn đản kia từng bắt được mấy con huyền linh thú quý hiếm, còn có linh khí hắn trân quý cả đời, hai loại này là thứ tốt." Lục Kình Thương nhớ lại một chút, nói. Hừ, lúc trước lão hỗn đản kia làm cái gì cũng chẳng thèm giấu mình, chính là nghĩ hắn vĩnh viễn không thể rời nơi này. Nhưng người tính không bằng trời tính, hắn chẳng những rời được sơn động kia, còn dẫn người khác đi lấy bảo bối của hắn. Tần Ly ngẫm nghĩ, cảm thấy rất hứng thú với huyền linh thú và linh khí. Nàng không thiếu huyền linh thú, nhưng có còn hơn không, huống hồ đệ tử trong Thanh Vân Tông cũng cần huyền linh thú. Còn có linh khí của ca ca cũng cần đổi rồi, vốn nàng định tự luyện chế cho hắn, nhưng nếu có linh khí hấp thụ nhiều năm như vậy, khẳng định tốt hơn luyện chế ra. Lục Kình Thương dẫn bọn họ đi tìm rất lâu, thấy phía trước có một phòng lớn, mấy người bước vào. Ngay tại nửa canh giờ trước, Tiết Duệ dẫn theo đệ tử của mấy trưởng lão khác đi vào phòng này. Toàn bộ trong phòng dùng thép bọc tường, bên trong là hơn mười cái lồng sắt. Trong lồng đóng cửa đều là huyền linh thú thượng giai, mấy người vừa thấy liền âm thầm cao hứng. "Tiết sư huynh, chúng ta mang mấy huyền linh thú này về tông môn đi, đến lúc đó thực lực trong tông nhất định sẽ tăng." Một đệ tử trong đó tên là Triệu Chấn Đông cười nói. Tiết Duệ nhìn thấy mấy huyền linh thú này cũng rất vui sướng, định chuyển mấy huyền linh thú này về tông môn. Nhưng hiện tại các trưởng lão và thiếu chủ cũng không ở bên ạnh, bọn họ xem ra phải tìm người đi thông tri mới được. Nhưng mấy người còn chưa thương lượng ra sách lược gì, mấy người U cung và Liệt Diễm môn đã tiến vào. Đệ tử U cung vừa thấy đến huyền linh thú liền hô "U Trần trưởng lão, nơi này có huyền linh thú." U Trần đi qua, phát hiện trong huyền linh thú có mấy con thuộc giống không tệ, liền gật đầu. Có điều quay đầu thì thấy đám người Tiết Duệ, thấy cạnh bọn họ không có trưởng lão, trong mắt còn có sát ý. Trong những di tích thế này, chuyện giết người đoạt bảo xảy ra bình thường, thực lực không đủ giữ bảo vật cũng chẳng thể trách người khác. Hắn ra hiệu ánh mắt cho mấy vị trưởng lão U cung và Liệt Diễm môn, mấy người đều ngầm hiểu, vừa thấy sẽ không phải lần đầu tiên làm loại hoạt động này. Mấy người Tần Ly vừa vào cửa thì thấy một nhóm người U cung, Liệt Diễm môn và Thanh Vân tông ở bên trong. Trên đất nằm mấy người, nhìn qua cực kỳ thống khổ, trong đó còn có một người trọng thương, Tần Ly vừa thấy người này đúng là Tiết Duệ. Mà người U cung lẫn Liệt Diễm môn đang định hạ sát thủ với bọn họ. Tần Ly thấy hai trưởng lão trong đó đang định ra chiêu, nàng lập tức biến hai đạo linh quang kiếm đi qua. Người thực lực cao nhất ở đây chính là U Trần trưởng lão, thực lực đã tới võ thánh ngũ giai, còn một trưởng lão U cung là huyền linh thánh tam giai. Liệt Diễm môn bên kia có hai võ thánh nhị giai, một võ thánh tứ giai. U Trần và Liệt Sâm trưởng lão bị linh quang kiếm của Tần Ly buộc dừng tay, hai người đều theo bản năng nhìn lại bên cạnh, thấy mấy người Tần Ly đi đến. Sắc mặt hai người trầm xuống, thu tay trước. Hai người bọn họ không phải kiêng kị Tần Ly, mà là kiêng kị Minh Dạ và Lục Kình Thương. Sắc mặt Tần Ly lạnh như băng, đưa đan dược cho Minh Dạ "Dạ, chàng giúp ta đút cho bọn họ." Nói xong, bước đến trước mặt mấy người U cung và Liệt Diễm môn "Hai vị trưởng lão xuống tay với đệ tử tông môn khác, thật đúng là có bản lĩnh!" Mặt U Trần âm trầm, trong mắt loé u quang "Ngươi là đệ tử Thanh Vân tông? Khuyên ngươi dẫn những người đó mau chóng rời đi, nếu không đừng trách lão phu tâm ngoan. Bảo vật trong di tích ai cũng có thể lấy, bọn họ không có thực lực, dù lão phu không ra tay kết quả cũng thế thôi." "Ha ha, hay, nói hay lắm! Đã là ai cũng có thể lấy, vậy mấy huyền linh thú này ta lấy nhớ!" Tần Ly tuy rằng nhìn như đang cười, nhưng đáy mắt đã băng hàn một mảnh. Đừng nói đệ tử Thanh Vân tông bọn họ bị thương, dẫu bọn họ không bị thương, mình cũng tuyệt không thả bọn họ còn sống rời nơi này. Vốn đang định tiêu diệt từng bộ phận của bọn họ, nhưng hiện tại nàng đã không phải lo nữa rồi. "Con nhóc, ngươi cũng không sợ nói mạnh miệng hại thân à. Chỉ bằng ngươi, còn định lấy mấy huyền linh thú này? Hừ, tha các ngươi rời đi đã xem như nhân từ!" Liệt Sâm quát. "Sư huynh, vừa rồi là chuyện gì xảy ra?" Tần Ly hỏi. Minh Dạ đã đút đan dược cho mấy người Thanh Vân tông, vết thương nhẹ lập tức không cảm thấy đau đớn, mà Tiết Duệ cũng đã cảm giác tốt hơn nhiều. Đệ tử trong tông tên Triệu Chấn Đông phẫn hận nói "Rõ ràng là chúng ta phát hiện mấy huyền linh thú này trước, nhưng bọn họ tiến vào thấy không có mấy người Phong trưởng lão ở đây, bắt chúng ta rời đi." Còn lại không nói Tần Ly cũng đoán được rồi, hai tông môn này cấu kết với nhau làm việc xấu đã rất lâu, thấy trưởng lão bọn họ không ở đây liền chuẩn bị hạ sát thủ. "Xem ra hôm nay các ngươi không thể còn sống rời nơi này!" Tần Ly đứng trước mặt mấy người U cung và Liệt Diễm môn nói. U Trần ra hiệu cho vài người, đầu tiên nhằm phía Tần Ly nói "Không biết nặng nhẹ, nhận lấy cái chết!" Hắn cho rằng mình có thể một chưởng chụp chết Tần Ly, nhưng hiện tại trải qua lột xác rồi Tần Ly làm sao có thể sợ hắn chứ? Tuy rằng lão nhân này cao hơn Tần Ly một giai, nhưng đối hiện tại Tần Ly mà nói một giai nàng vẫn có thể ứng phó. "Phượng Tiêu, Tử Nhiễm, Lam U, Bạch Diễm, các ngươi xuất hiện đi! Vừa mới tấn cấp, cũng phải củng cố tu vi một chút, hiện tại vừa đúng lúc." Hiện tại Tử Nhiễm chống lại U Trần, Phượng Tiêu và Lam U chống lại một người Liệt Diễm môn và U cung, Tần Ly và Bạch Diễm đối phó hai người cuối cùng. Hai trưởng lão võ thánh nhị giai Liệt Diễm môn thấy huyền linh thú đối diện chỉ là thánh cấp nhất giai, mà tiểu nha đầu này tuy rằng không nhìn ra cấp bậc, nhưng cảm thấy chắc cũng chỉ thế thôi. Nhưng mấy người A Đồ đang dùng ánh mặt vô cùng thương hại nhìn hai người kia, ai, xem ra hai người kia sắp không hay ho! "Con nhóc, đến chịu chết đi!" Nói xong người nọ vung một đám lửa về phía Tần Ly, mắt Tần Ly sáng ngời, thấy bàn tay hắn ta lại mang theo hỏa diễm lực, có chút hứng thú. Có điều chưởng lực này căn bản là không đủ xem, thấy một chưởng của hắn ta đánh úp lại, Tần Ly chỉ chợt lóe thân né qua. Hai người cách một đoạn, Tần Ly lạnh nhạt cười nói "Chiêu thức này thật tinh diệu, đáng tiếc chưởng lực của ngươi không đủ. Cho ngươi nếm thử cái gì là Liệt Diễm chưởng chân chính!" Dứt lời, Tần Ly vận khởi chiến khí trong cơ thể, ngưng huyền hỏa thành chưởng, hỏa diễm màu trắng ngà bao vây lấy tay ngọc thon thon, dưới chân đảo bước đánh về phía người nọ đối diện. "Thiên địa thần hỏa?" Nơi này mấy trưởng lão đều có chút kiến thức, tự nhiên nhìn ra hỏa diễm trên tay Tần Ly bất đồng. Đáng tiếc hắn ta chỉ kịp kêu một tiếng, Liệt Diễm chưởng của Tần Ly đã vỗ vào trên người hắn ta. "Oành!" một tiếng, người nọ thẳng tắp đập vào đại môn bằng thép, cả người như mang theo hỏa diễm lưu tinh, rơi xuống đất, cả người trực tiếp thành than đen, chết không thể bàn cãi! "Không thể nào, ngươi làm sao có thể có vũ kỹ của Liệt Diễm môn chúng ta?" Một người khác thấy người nọ trực tiếp bị đốt thành tro bụi, trong lòng rùng mình. Bọn họ tốt xấu đã là thánh cấp cường giả, lại không trốn được một chưởng của tiểu nha đầu này. "Trên đời này không có gì không thể, ngươi đi cùng hắn đi!" Nói xong, Tần Ly bỗng chốc đẩy hơn mười đạo Liệt Diễm chưởng, người nọ còn chưa kịp tránh né, trực tiếp bị thiêu thành tro tàn. "Quả nhiên không phải vũ kỹ của mình, lực đạo không nắm giữ tốt!" Tần Ly lắc đầu, nhìn bàn tay của mình nói. Đám người A Đồ lại cả kinh, sao đại tiểu thư phải khủng bố thế hả? Nàng lại có thể nháy mắt học được chiêu thức của người ta, còn dùng ngay trên người bọn họ. Đáng giận nhất chính là một câu cuối cùng, thật sự là quá biến thái! Vài đệ tử Liệt Diễm môn đã bị dọa choáng váng, bọn họ như thế nào cũng không thể ngờ được cô nương này hung tàn như vậy, chẳng qua hai ba chiêu đã đốt trọi hai trưởng lão của bọn họ. Tần Ly khoát tay, mấy người "phù phù" đều quỳ gối trên đất, đụng đầu nói "Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng!" "Ta nói muốn giết các ngươi sao?" Tần Ly dẩu môi nói. Mấy người vừa nghe lời này, lập tức khóc hô "Cám ơn tiểu thư không giết!" "Ta còn chưa nói xong đâu, đừng vội cảm tạ ta. Bạch Diễm, mấy người bọn họ để cho ngươi chơi đùa đó!" Tần Ly nói xong, bước đi đến cạnh Minh Dạ. Bạch Diễm cười đi đến trước mặt mấy người "Tuy thực lực các ngươi hơi kém một chút, nhưng vẫn còn hơn không." Nói xong, một đám quang nhận đánh qua. Bạch Diễm quả nhiên là đang chơi, cũng không giết mấy người, quang nhận không ngừng đánh tới dưới chân mấy người, mấy người chỉ có thể ở nơi đó giơ chân. Hắn chơi rất vui, liền đối với mấy đệ tử U cung "Các ngươi cũng đến chơi đi!" Vì thế trong phòng không ngừng truyền đến tiếng "a ui" thảm thiết, cùng tiếng bật nhảy. Qua không bao lâu, Tử Nhiễm đã biến U Trần thành gà nướng, mấy người khác cũng không kém nhiều lắm, một đám đều không có hình tượng. Nếu không cẩn thận nhìn, nhất định không nhận ra mấy người là mấy vị trưởng lão. Sau khi giải quyết một đám người, mấy người Bạch Diễm trở về trong Huyền giới. Đám người Tiết Duệ một đám đứng ở nơi đó, bọn họ căn bản không thể tin chuyện xảy ra trước mắt. Đây thật là Tần Ly đi cùng bọn họ sao? Nàng không phải huyền linh hoàng sao? Làm sao có thể trở nên khủng bố như vậy? "Sư muội, thực lực của muội đã đến thánh cấp?" Tiết Duệ vốn là một nam nhân vui buồn không hiện ra sắc, thanh nhã ôn nhuận. Nhưng sau khi chúng kiến sự biến thái của Tần Ly, cũng không thể bàng quan nổi. Đây cũng không thể trách hắn, ai nhìn thấy loại tình huống này cũng không thể lạnh nhạt nổi. Tần Ly gật đầu, khẽ cười nói "Mặc kệ ta đến cấp bậc nào, huynh vẫn là sư huynh của ta, ta vẫn là đệ tử Thanh Vân tông." "Sư huynh? Ta thấy muội trở về Thanh Vân tông sẽ thăng cấp hộ pháp trưởng lão rồi, đến lúc đó ta sẽ tôn muội một tiếng trưởng lão!" Tiết Duệ cười khổ. Tần Ly cười ngượng hai tiếng nói "Sư huynh, kỳ thực ta không muốn nổi bật như vậy, chuyện này còn phiền các huynh trước giúp ta giữ bí mật." Nếu không có gì ngoài ý muốn, nàng cũng không muốn để người khác biết thực lực hiện tại của nàng. Người vướng bận đều giải quyết, Tần Ly liền nhìn về phía huyền linh thú trong lồng. Mấy lồng sắt đều là thép tinh tạo ra, hơn nữa là hai tầng. Không những có thể bảo đảm an toàn, còn có hiệu quả cách âm. Nàng dạo qua một vòng quanh mấy huyền linh thú, phát hiện trong đó đều là những giống huyền linh thú đặc biệt. "Sư muội, chúng ta vốn chuẩn bị thông tri các trưởng lão, huyền linh thú nơi này chúng ta không mang ra được, còn cần các trưởng lão dùng linh khí mang về." Tiết Duệ giải thích. Tần Ly cười nói "Mấy huyền linh thú này ta thu vào trước, chờ trở lại tông rồi phân chia!" Nói xong, thu hết huyền linh thú vào trong Huyền giới. Đệ tử khác thấy Tần Ly vung tay lên một cái, huyền linh thú đều biến mất, một đám lại nhìn chằm chằm. Có mấy đệ tử trực tiếp hô "Sư tỷ uy vũ!" Nhất Hạnh dịch Thiền sư Huyền Quang là tổ thứ ba của thiền phái Trúc Lâm Yên Tử do Trúc Lâm Đại Sĩ vua Trần Nhân Tông thành lập tại Việt Nam thế kỷ XIV.CHU TRUNG Nhất diệp biển chu hồ hải khách Tranh xuất vi hàng phong thích thích Vi mang tứ cố vãn triều sinh Giang thủy liên thiên nhất âu bạchLÀM TRÊN THUYỀN Một lá thuyền con khách hải hồ Vượt bờ lau lách, gió vi vu Triều dâng bốn mặt, hoàng hôn phủ Trời nước mênh mông, một dáng HỰU TỰ Thượng phương thu dạ nhất chung lan Nguyệt sắc như ba phong thụ đan Xi vẫn đảo miên phương kính lãnh Tháp quang song trĩ ngọc tiêm hàn Vạn duyên bất nhiễu thành già tục Bán điểm vô ưu nhãn phóng khoan Tham thấu thị phi bình đẳng tướng Ma cung Phật quốc hảo sinh quanCHÙA DIÊN HỰU Đêm thu chùa vắng, tiếng chuông ngân Sóng ánh mầu trăng, lá rụng hồng Cánh đảo chim âu trời lạnh ngủ Tháp vương đỉnh bạc sáng từng không Thành ngăn tục lụy trần không vướng Cửa ngỏ vô ưu mắt rộng tầm Thấy được thị phi cùng một tướng Ma cung Phật quốc cũng ngồi TỬ SƠN AM CƯ Am bức thanh tiêu lãnh Môn khai vân thượng tằng Dĩ can Long động nhật, Do xích Hổ khê băng. Bão chuyết vô dư sách Phù suy hữu sấu đằng Trúc lâm đa túc điểu Quá bán bạn nhàn YÊN TỬ Am cao trên đỉnh lạnh Cửa mở mây từng không Long Động trời đã tỏ Hổ Khê nước còn băng Văn chương không kế sách Gậy chống thân gầy còm Hầu hết chim rừng Trúc Là bạn của nhàn THỤY Vũ quá khê sơn tịnh Phong lâm nhất mộng lương Phản quan trần thế giới Khai nhãn túy mang mangNGỦ TRƯA Mưa tạnh, khe núi tĩnh Ngủ mát dưới rừng phong Nhìn lại cõi nhân thế Mắt mở vẫn say THẤT Bán gian thạch thất hòa vân trụ Nhất lĩnh xối y kinh tuế hàn Tăng tại thiền sàng, kinh tại án, Lô tàn cốt đột nhật tam THẠCH THẤT Nửa gian thạch thất cùng mây ngủ Chống rét năm trường chiếc áo bông Tăng tọa thiền sàng, kinh đặt án, Mặt trời ba trượng, củi lò BẢO KHÁNH TỰ BÍCH GIAN ĐỀ Hoang thảo tàn yên dã tứ đa, Nam lâu Bắc quán tịch dương tà. Xuân vô chủ tích thi vô liệu, Sầu tuyệt Đông phong kỷ thụ CHÙA BẢO KHÁNH Tình quê man mác mầu sương cỏ Quán Bắc lầu Nam nhuộm nắng tà Thơ không tài liệu, xuân không chủ Buồn nhớ đông phong, lũ cỏ LÔ TỨC SỰ Ổi dư cốt đột tuyệt phần hương, Khẩu đáp sơn đồng vấn đoản chương. Thủ bả suy thương hòa thái thác, Đồ giao nhân tiếu lão tăng mangHỎA LÒ Củi hết, lò còn vương khói nhẹ Sơn đồng hỏi nghĩa một chương kinh, Tay cầm dùi mõ, tay nâng sáo Thiên hạ cười ta, cứ mặc SỰ ĐỀ CỨU – LAN TỰ Đức bạc thường tàm kế tổ đăng, Không giao Hàn Thập khởi oan tăng. Tranh như trục bạn quy sơn khứ, Điệp chướng trùng san vạn vạn CHÙA CỨU LAN Đức bạc thẹn mình nối tổ đăng Học theo Hàn, Thập dứt đa đoan Hãy đi với bạn về non ở Rừng núi bao quanh đến vạn HOA Dục hướng thương thương vấn sở tòng, Lẫm nhiên cô trĩ tuyết sơn trung. Chiết lai bất vị già thanh nhãn, Nguyện tá xuân tư ủy bệnh ông. HOA MAI Ngửa mặt trời xanh hỏi lý do Hiên ngang trong núi mọc mình hoa Bẻ về, không để chưng vui mắt Chỉ mượn mầu Xuân đỡ bệnh MIÊN Tổ phụ điền viên nhậm tự sừ, Thiên thanh bàn khuất nhiễu ngô lư. Mộc tê song ngoại thiên cưu tịch, Nhất chẩm thanh phong trú mộng NGÀY Vườn ruộng tổ tiên hãy tự cày Nhà tranh non biếc khắp bao vây Ngoài song, hương mộc, chim im tiếng Gió mát vừa qua, giấc đã VŨ Thu phong ngọ dạ phất thiềm nha, Sơn vũ tiêu nhiên chẩm lục la. Dĩ hĩ thành thiền tâm nhất phiến, Cùng thanh tức tức vị thùy đa!NHÀ NÚI Gió thu xào xạc thổi qua hiên Núi vắng lều tranh gối cỏ mềm Nếu quả thiền tâm đà một khối Tiếng trùng sao réo gọi thâu đêm? AI PHÙ LỒ Khóa huyết thư thành dục ký âm, Cô phi hàn nhạn tái vân thâm. Kỷ gia sầu đối kim tiêu nguyệt, Lưỡng xứ mang nhiên nhất chủng TÙ NHÂN Thư biên bằng máu nhắn tin nhau Cô đơn chiếc nhạn vút mây sầu Bao nhà nhìn nguyệt đêm nay nhỉ? Hai chốn cùng chung một nỗi đau!PHIẾM CHU Tiểu đĩnh thừa phong phiếm diểu mang, Sơn thanh thủy lục hựu thu quang. Sổ thanh ngư địch lô hoa ngoại, Nguyệt lạc ba tâm giang mãn THUYỀN Mênh mông theo gió con thuyền nhỏ Thu sáng ngời xanh nước với cây, Tiếng sáo thôn chài lau lách vọng Trăng lặn giòng sông sương trắng ĐỘNG HIÊN ĐÀN VIỆT GIẢ SƠN Hoa mộc di duyên chủng tác sơn, Lung yên trạo nguyệt, lạc hoa hàn. Tùng tư niệm lự đô vô tục, Doanh đắc thanh phong nhất chẩm BỘ CỦA ĐỘNG HIÊN Núi dựng nên bằng đá với cây Có lồng hoa rụng, tuyết, trăng, mây Từ đây mọi niệm đà thanh thoát Gió mát riêng mình giấc ngủ THU Dạ khí phân lương nhập họa bình, Tiêu tiêu đình thụ báo thu thanh. Trúc đường vong thích hương sơ tận, Nhất nhất tùng chi võng nguyệt THU Hương đêm mát dịu, bình phong lạnh Xào xạc thu sang lá động cành Trúc đường thong thả, hương vừa đốt Cành cây chăng lưới lọt trăng HOA Tùng thanh Tưởng Hủ tiên sinh kính, Mai cảnh Tây hồ xử sĩ gia. Nghĩa khí bất đồng nan cẩu hợp, Cố viên tùy xứ thổ hoàng giang vô mộng cán khô tràng, Bách vịnh mai hoa nhượng hảo trang. Lão khứ sầu thu ngâm vị ổn, Thi biểu thực vị cúc hoa thân vương thế dĩ đô vương, Tọa cửu tiêu nhiên nhất tháp lương. Tuế vãn sơn trung vô lịch nhật, Cúc hoa khai xứ tức trùng niên hòa lộ hướng thu khai, Nguyệt đạm phong quang thiếp thốn hoài. Kham tiếu bất minh hoa diệu xứ, Mãn đầu tùy đáo tháp quy tại trung đình nhân tại lâu, Phần hương độc tọa tự vong ưu. Chủ nhân dữ vật hồn vô cạnh, Hoa hướng quần phương xuất nhất lai hoàng bạch các phương phi, Ái diễm liên hương diệc tự thì. Biến giới phồn hoa toàn trụy địa, Hậu điêu nhan sắc thuộc đông CÚC Đường nhà Tưởng Hủ tre reo gió Vườn cảnh Tây Hồ đẹp nét mai Nghĩa khí chẳng đồng không ý hợp Cúc hoa nở sáng khắp vườn sông không đủ thấm lòng già Bách Vịnh Mai Hoa vẫn kém xa Đầu bạc ngâm hoài vần chửa ổn Mỗi khi cúc nở rộn lòng thân buông thế, thảy đều buông Thiền tọa giờ lâu lạnh thấm giường Trong núi năm tàn không có lịch Thấy hoa cúc nở biết Trùng năm nở đúng tiết Thu qua Gió dịu trăng trong ý mặn mà Cười kẻ không hay hoa huyền diệu Khi về, mái tóc giắt đầy hoa!Người ở trên lầu, hoa dưới sân Vô ưu ngồi ngắm, khói trầm xông Hồn nhiên người với hoa là một Giữa vùng hương sắc lộ hình phi Xuân sắc, trắng hay vàng Thời tiết tùy loài hợp sắc hương Khi mọi loài hoa rơi chật đất Dậu Đông hoa cúc vẫn chưa tàn. Thiên tài huyền linh sư Phù Hương Nhược Thủy - Văn án Tần Ly, siêu cấp cổ võ thế gia gia chủ, ở nghiên cứu một quả thần bí huyền giới khi ngoài ý muốn xuyên không. Trở thành Nguyệt Diệu hoàng triều nguyên thành Tần gia chín tuổi nữ hài nhi, Tần Ly. Nàng nhưng là thế gia gia chủ, như thế nào hồng quang chợt lóe sau lại đang ở bị nhân ấu đả? Máu tươi lây dính đến sở mang huyền giới thượng, trong lúc vô tình giải phóng ba trăm năm trước bị phong ấn Ngũ Hành huyền hỏa linh. Ha ha, khiến cho các ngươi nếm thử huyền hỏa linh lợi hại đi, tuy là tàn linh, cũng là không thể khinh thường ...... Từ nay về sau, nhu nhược nữ hài nhi dần dần triển lộ mũi nhọn, thệ vì thủ hộ Tần gia mà chiến! Cực đại lục, võ giả cùng huyền linh sư thiên hạ, này đây thực lực cùng thế lực vi tôn địa phương! Luyện công pháp, thu linh thú, luyện dược luyện khí, kiến thế lực, kiếm tiền tài...... Này hết thảy chỉ vì có thể có năng lực hộ nàng muốn hộ người! Đối với thật tình đối nàng nhân, nàng hội tánh mạng tương giao, thật tình lấy đãi. Nhưng nếu là xúc nàng nghịch lân, bị thương nàng để ý nhân, như vậy nàng không để ý tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn! Nhất định phải đem dục khi nàng người hết thảy thải cho dưới chân! Gia gia cùng phụ thân vì nàng kiêu ngạo đồng thời nói cho nàng một cái kinh thiên bí mật, cho rằng sớm thệ mẫu thân, lại nguyên lai...... ◆◆◆◆ “Ngươi...... Vô sỉ! Ngươi đây là lấy nhiều khi ít!” “Vô sỉ? Lời này nói , rất oan uổng ! Chúng nó đều là của ta khế ước huyền linh thú!” Tần Ly nháy một đôi ba quang diễm liễm phượng mâu, cười đến một mặt vô tội. “Có bản lĩnh lời nói, chúng ta nhường huyền linh thú một chọi một quyết đấu!” “Tốt! Tiểu Bạch Diễm, liền phái ngươi đi lên đi!” Tần Ly một mặt không gọi là, liễm hạ con ngươi xem bản thân móng tay. Đối phương vừa thấy, trong lòng cuồng tiếu không chỉ, vốn tưởng rằng nàng sẽ phái ra lợi hại nhất cái kia, không nghĩ tới đúng là chỉ tiểu bạch miêu! Ai, đáng thương hắn một chút cũng không hiểu biết chân tướng, chẳng lẽ chưa từng nghe qua phẫn trư ăn lão hổ sao? - “Nữ nhân, không được nhìn hắn, chẳng lẽ ta không thể so hắn tuấn mỹ sao?” Mỗ nam đi đến Tần Ly phía trước, ngăn trở nàng tầm mắt, một đôi tinh mâu mãn hàm u oán, môi mỏng vi đô. “Ách, ta liền nhìn thoáng qua mà thôi!” Tần Ly bất đắc dĩ nói. “Liếc mắt một cái cũng không được, muốn xem chỉ có thể nhìn ta!”

thiên tài huyền linh sư