ôm tiểu bánh bao xuyên qua làm nông phụ
Nhiều lần trong tôi luôn khao khát được ôm cậu ấy, khao khát có được cậu ấy, ôn nhu chăm sóc cậu ấy, và được tận lực ra vào bên trong cậu ấy. Nhìn lại bản thân mình tôi cảm thấy hổ thẹn nên chẳng bao giờ có can đảm tiến lại gần thổ lộ rằng tôi yêu cậu
Hai lần làm tình đều là lại gần máy móc lực lượng, thích méo mó đồng thời, ta cũng không có thể không lo lắng kia bộ máy móc không điện làm như thế nào, thật muốn đến cái kia nông nỗi, ta tân tân khổ khổ rèn luyện thân thể lại có ích lợi gì, cũng may hai lần làm
Truyện đam mỹ song tính sinh tử "Bao Dung Bất Hoàn Mỹ". 40. Truyện song tinh sinh tử "Hoàn Mỹ Phù Hợp". 41. Đam mỹ sinh tử văn "Lão Công Thao Nhẹ Nhàng Thôi". Truyện đam mỹ song tính sinh tử văn là thể loại truyện tình yêu nam nam. Ở đây nhân vật thụ là song tính nhân, có thể
Hơn nữa điều làm nàng buồn bực, chính là sức lực hắn quá lớn, lại thô lỗ, tuy là vô ý, nhưng ôm một đoạn đường dài như vậy, làm ngực nàng phát đau. Da dẻ nàng mềm mại trắng nõn, lúc này đã có máu đọng, nhưng có Lục Tông ở chỗ này, nàng cũng không dám xoa xoa a.
Đây là ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng khí quyển, gặp phải đại khí phần tử cùng trôi nổi ở đại khí trung vi hạt, phát sinh tản ra. trong đầu lại đột nhiên né qua tiểu quỷ kia làm cây chanh cùng trái cây, này chua ngọt mùi vị coi như chỉ ăn qua một lần cũng là
Diệp Khai thầm oán, tay cầm bánh bao, động tác trong miệng cũng nhanh hơn, đem bánh bao nuốt vào bụng, sau đó bất động thanh sắc dùng tuyệt chiêu làm cho Yến Nam Phi biết khó mà lui - nói lầm bầm, nói lầm bầm. Bất quá không được, bánh bao do Phó Hồng Tuyết uy a…
Vay Tiền Online Cấp Tốc 24 24. Editor ChieuNinhNgày kế, sáng sớm, Thạch Lai Phúc qua loa ăn xong điểm tâm liền đi qua Thạch Lai Qúy, nói vài câu cùng Thạch Lai Qúy. Thạch Lai Qúy vừa nghe thì mừng rỡ, một mẫu khoai lang coi như là ruộng cạn cũng có thể thu hoạch được mấy trăm cân. Nghe ý tứ đại ca, huynh đệ nhà mẹ đẻ đại tẩu chắc chắn sẽ không thiệt thòi cho mình, lại nói, chờ Thúy nhi sinh xong, dưỡng tốt thân thể, mình và Thúy nhi đều có thể đi chỗ đó làm công, một tháng cũng được một lượng bạc đó, lại không ít, liền đồng ý "Nhưng mà ca, đệ nghĩ, một mẫu thì nửa mẫu trồng khoai lang, còn dư lại nửa mẫu trồng trọt chút ít lương thực, như vậy cũng đỡ phải năm sau chúng ta đi ra ngoài mua lương."Tuy Thạch Lai Phúc muốn khuyên đệ đệ mình toàn bộ trồng dưa, nhưng mà cũng không nên nói thẳng, nương tử mình nói năm nay có thể đại hạn... Liền gật gật đầu, dù sao nửa mẫu khoai lang cũng là đầy đủ rồi, lại nói chuyện phiếm một lát, hỏi một chút Thạch Lai Qúy có thiếu gì không, không cần phải ngượng ngùng, chúng ta huynh đệ ruột thịt, giúp đỡ lẫn nhau rồi trở về cho Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu cười nói "Nói tính chàng nôn nóng còn không thừa nhận, vừa mới sáng sớm đã đi nói. Dù sao cái này nữa mẫu trồng khoai lang, vậy là đủ rồi. Như vậy cũng được, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi xong, sang mai chúng ta kéo Vương ca cùng nhau đi thị trấn mua chút ít hạt giống rau dưa. Rồi để cho Tử Cường đi tiệm gạo mua năm túi gạo lớn, hai túi lớn bột mì, những thứ lương thực phụ khác chúng ta cũng nên tự mua một ít. Còn có đồ gia vị muối gì đó, đều mua một ít, dù sao thứ này để được lâu, cũng không sợ hư mất."Thạch Lai Phúc ân một tiếng "Vậy chúng ta lại đi nằm?" Tằng Tử Phu hừ một tiếng nói "Muốn nằm chàng đi nằm đi, ta còn phải làm quần áo mới cho ba bánh bao nhỏ. Đã vào xuân, trời cũng dần ấm áp rồi, cũng nên làm chút ít áo đơn cho ba bánh bao, quần áo cũ năm trước mặc đều bung chỉ cả, trẻ con đều lớn nhanh."Thạch Lai Phúc cười ngây ngô nói "Nương tử, nàng lại yêu thích búp bê như vậy? Bằng không chúng ta lại sinh hai đứa?" Tằng Tử Phu đẩy đầu Thạch Lai Phúc một cái "Muốn chết, còn để cho ta sinh, sinh hai đứa còn không biết đủ là thế nào, lại nói chúng ta còn có Diệp Tử, chàng thật sự coi ta là heo sao?"Thạch Lai Phúc ôm Tằng Tử Phu cười nói "Nếu nàng là heo, ta chính là heo đực, hắc hắc." Tằng Tử Phu lấy tay chọt chọt trán của Thạch Lai Phúc "Đi lấy vải vóc tới cho ta, còn có, dọn dẹp phòng cho sạch sẽ." Thạch Lai Phúc liền vội vàng gật đầu đồng ý, động tác nhanh nhẹn, cũng làm Tằng Tử Phu khanh khách cười to "Phúc ca, chàng cũng biết vui đùa như thế từ bao giờ."Thạch Lai Phúc cười nói "Nương tử, ta chính là muốn dỗ nàng vui vẻ." Tằng Tử Phu có hơi cảm động nói "Uống chút nước trước đi, người này thật là, mỗi ngày đều phải uống ít nhất tám chén nước, như vậy thân thể mới có thể tốt." Thạch Lai Phúc miệng cười toe toét gật gật Bùn một tay lôi kéo Cỏ Nhỏ, một tay lôi kéo Tiểu Diệp Tử, ba bánh bao nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến trước giường. Ba bánh bao trăm miệng một lời nãi thanh nãi khí nói "Nương, người ở đây đang nói cái gì đó?" Tằng Tử Phu thả thêu thùa trong tay ra, hôn nhẹ ba bánh bao Tiểu Bùn, Cỏ Nhỏ, Tiểu Diệp Tử cười nói "Nương làm quần áo mới cho các con, thích không?"Ba bánh bao lại nãi thanh nãi khí trăm miệng một lời nói thích’, nhìn khuôn mặt tươi cười của ba cái bánh bao trước mắt, quả thực Tằng Tử Phu cảm giác mình làm gì cũng đều đáng giá! Cho dù có cực khổ hơn nữa, lại mệt mỏi hơn cũng có ý nghĩa!Tiểu Bùn buông tay Cỏ Nhỏ và Tiểu Diệp Tử ra ôm lấy đùi Tằng Tử Phu "Nương, con là ca ca, Cỏ Nhỏ và Tiểu Diệp Tử là muội muội đúng hay không?" Không đợi Tằng Tử Phu trả lời, Cỏ Nhỏ ở một bên cũng mặc kệ, cũng lao đến chen lấn một bên Tiểu Bùn nói "Nương, con là tỷ tỷ, Tiểu Bùn là đệ đệ đúng hay không?""Ta là ca ca." "Ngươi là đệ đệ." "Ngươi là muội muội." "Ta là tỷ tỷ." "Ngươi không phải, là muội muội." "Tỷ tỷ.""Muội muội.""Tỷ tỷ."Tằng Tử Phu vuốt vuốt huyệt thái dương, nhìn Tiểu Diệp Tử nhu thuận đứng ở một bên, giơ tay lên nhẹ nhàng chọc chọc trán nhỏ của Tiểu Bùn và Cỏ Nhỏ "Nhìn các con một cái, nhìn xem Tiểu Diệp Tử ngoan ngoãn hơn kìa."Kết quả hai cái bánh bao nhỏ trăm miệng một lời nói "Bởi vì Tiểu Diệp Tử là muội muội, muội muội phải nghe lời ca ca tỷ tỷ nói nha." Tằng Tử Phu đổ mồ hôi, đành phải ôm Tiểu Bùn tới nói "Tiểu Bùn là nam tử hán, phải biết vâng lời, tỷ tỷ Cỏ Nhỏ sinh ra sớm hơn so với Tiểu Bùn chúng ta, cho nên Cỏ Nhỏ là tỷ tỷ."Cỏ Nhỏ đứng ở một bên nghe xong lời Tằng Tử Phu nói, vui vẻ lộ ra một má lúm đồng tiền "Đúng vậy, đúng vậy, ta là tỷ tỷ, ha ha ha, ngươi chính là đệ đệ, phải gọi tỷ tỷ."Tiểu Bùn trong ngực Tằng Tử Phu không vui vểnh cái miệng nhỏ lên, Tằng Tử Phu cười nói "Miệng nhỏ của Tiểu Bùn chúng ta vểnh lên, cũng có thể treo một chai nước tương rồi. Tiểu Bùn của chúng ta là nam tử hán, nam tử hán hẳn là nhường cho nữ hài tử nha. Huống chi theo đạo lý chính là Cỏ Nhỏ là tỷ tỷ, Tiểu Bùn nhà chúng ta coi như là tiểu nam tử hán, cần phải bảo vệ tỷ tỷ và muội muội."Tiểu Bùn tiếp tục không vui nói "Không phải nói, ca ca bảo vệ muội muội sao? Vừa rồi nương còn nói con là nam tử hán, hiện tại lại nói là tiểu nam tử hán rồi, nương không thích con..." Nói nói liền xoạch xoạch rơi nước mắt rồi, đáng thương nhìn Tằng Tử Phu. Tằng Tử Phu thấy vậy có chút đổ mồ hôi "Ai nói nương không thích, nương thích nhất là Tiểu Bùn... lại." Còn chưa nói xong, Cỏ Nhỏ ở một bên lại làm nũng "Nương, người không thích Cỏ Nhỏ và muội muội sao..."Tằng Tử Phu nhìn Cỏ Nhỏ tức giận bất bình và Tiểu Diệp Tử yên lặng đứng ở một bên đã rơi hạt đậu nước mắt, quả thực cảm thấy nhức đầu, sờ lên huyệt thái dương, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói "Ba người các con nương đều thích, nương đều thương nhất. Nếu nương hỏi các con, là yêu thích nương nhiều hơn, hay là yêu thương cha nhiều hơn, các con trả lời thế nào hả?"Cỏ nhỏ và Tiểu Diệp Tử đối mặt liếc mắt nhìn nhau, không lên tiếng, Tiểu Bùn cũng cúi đầu. Cuối cùng Tiểu Bùn của chúng ta nói ra một câu kinh người "Trước mặt người nào nói thương người đó." Quả thực là sấm sét đánh ngã Tằng Tử Phu, trả lời thực hiện đại!"Tiểu Bùn, nương nói con là tiểu nam tử hán nhà chúng ta, là vì trên con còn có cha của con à, không phải con sùng bái nhất là cha con sao? Cha con chính là đại nam tử hán!" Tiểu Bùn gật gật đầu nói "Tiểu Bùn sùng bái nhất là cha rồi, cha có thể giơ Tiểu Bùn lên cao thật cao. Nhưng mà Tiểu Bùn thì không giơ cha lên cao được. Nếu Tiểu Bùn giơ cha lên cao giống như vậy, thì cha có thể cùng vui vẻ với Tiểu Bùn rồi." Tằng Tử Phu nghe xong lời Tiểu Bùn nói, tưởng tượng ra, chờ Tiểu Bùn trưởng thành, Thạch Lai Phúc đã là một ông lão rồi, bị Tiểu Bùn giơ lên cao cao.... Sau đó kinh hỉ’ phấn chấn? Cái cảnh tượng kia... Có chút chờ mong!Tằng Tử Phu nói theo Tiểu Bùn "Đúng vậy, cho nên Tiểu Bùn phải ngoan ngoãn nghe lời, không được khi dễ tỷ tỷ và muội muội. Ai nói chỉ có ca ca bảo vệ muội muội, đệ đệ cũng phải bảo vệ tỷ tỷ, nói thí dụ như tiểu cữu cữu của con, phi thường bảo vệ nương nha."Tiểu Bùn mở to hai mắt "Thật vậy chăng? Tiểu cữu cữu, Tiểu Bùn rất yêu thích tiểu cữu cữu đó, tiểu cữu cữu luôn làm cho Tiểu Bùn nhiều món đồ chơi rất đẹp, Vương ca ca rất là hâm mộ Tiểu Bùn rồi. Còn có ca ca tỷ tỷ nhà bác cũng đặc biệt hâm mộ Tiểu Bùn."Cỏ Nhỏ ở một bên cũng không cam chịu yếu thế nói "Đúng vậy, đúng vậy, Cỏ Nhỏ cũng yêu thích tiểu cữu cữu, tiểu cữu cữu sẽ làm búp bê gỗ cho Cỏ Nhỏ." Tiểu Diệp Tử cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười gật gật đầu, nhỏ giọng nói "Tiểu Diệp Tử cũng yêu thích tiểu cữu cữu, tiểu cữu cữu làm bươm bướm cho Tiểu Diệp Tử, cũng đẹp, tiểu cữu cữu còn nói, về sau Tiểu Diệp Tử có thể xinh đẹp giống như bươm bướm vậy."Tằng Tử Phu nhìn ba hài tử đều lộ ra khuôn mặt tươi cười, cũng cười nói "Đúng vậy, Tiểu Diệp Tử chúng ta dịu dàng nhất, xinh đẹp nhất rồi, Cỏ Nhỏ cũng đáng yêu, cũng xinh đẹp. Cỏ Nhỏ lớn nhất, về sau phải chiếu cố đệ đệ và muội muội nha. Tiểu Bùn làm tiểu nam tử hán thì phải bảo vệ tỷ tỷ và muội muội nữa. Tiểu Diệp Tử chúng ta nhỏ nhất, phải nghe lời ca ca tỷ tỷ nói. Các con phải đoàn kết yêu thương, chăm sóc lẫn nhau, có được không?"Ba bánh bao nhỏ trịnh trọng gật đầu! Tằng Tử Phu cầm lấy vải vóc đã cắt xong theo thứ tự ướm thử lên người cho ba bánh bao nhỏ, hài lòng gật gật đầu, nhìn thoáng qua những vì sao’ sáng lấp lánh của ba bánh bao nhỏ nói "Thích quần áo mới không? Vậy thì phải ngoan ngoãn nghe lời đó, nếu không nương sẽ không cho các con, sẽ đưa cho những đứa trẻ khác."Ba bánh bao nhỏ vội vàng nói mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời, Tiểu Bùn một tay lôi kéo Cỏ Nhỏ, một tay lôi kéo Tiểu Diệp Tử, hoạt bát chạy ra ngoài. Tằng Tử Phu ở phía sau hô "Chú ý an toàn, đừng ngã sấp xuống." Tằng Tử Phu ngồi ở trên giường, cầm lấy kim chỉ trong tay, ngẫm lại chuyện vừa rồi, buồn cười lắc đầu, cuộc sống như vậy thật đúng là ấm áp!Hai ngày nay Thạch Lai Phúc và Thạch Lai Qúy đi sớm về tối đi cày ruộng, làm tơi đất. Tằng Tử Phu biết rõ hai người rất vất vả, anh nông dân là cực khổ nhất lại nghèo khó nhất, cho dù là hiện đại hay là cổ đại thì cũng vậy. Tằng Tử Phu âm thầm làm quyết định, nhất định phải nghĩ cách chuyển hết người một nhà tới sống trong huyện thành. Tối thiểu nhất không thể để cho Tiểu Bùn chịu khổ như vậy, còn có Cỏ Nhỏ và Tiểu Diệp Tử, đều là bảo bối trong lòng mình. Phải biết rằng nữ nhân thời đại này, cũng phải xuống đất làm việc, vừa nghĩ đã cảm thấy đau lòng.Tư thục Thư Hương’ của Lý Sở Hà đã thanh danh lan xa’, vài thôn lân cận đều đưa hài tử tới học. Bây giờ tính toán một chút đã có ba mươi bảy hài tử, Lý Sở Hà và Lý Quang xuân thương lượng một chút, không thể lại thu thêm nữa. Nói cho cùng hài tử nhiều hơn, một người không thể trông nom hết được, đến lúc đó làm hại thế hệ sau sẽ không tốt. Nông dân không ai giàu có, đều là nắm chặt dây lưng quần, ăn mặc tiết kiệm cung cấp cho hài tử học chữ, chính là hi vọng hài tử có thể đọc sách hay khảo chút công danh, vật lộn đọ sức tìm tiền đồ tốt! Mình không thể vì kiếm tiền, liền thu hài tử lung ngày, mầm giống khoai lang được gieo xuống dưới đất, khoai lang là đồ tầm thường, cũng không cần người ta tận lực đi chăm sóc, chỉ cần có thời gian thong thả chú ý là được rồi, một chút cũng không bận tâm. Làm xong hai mẫu của mình, Thạch Lai Phúc liền qua giúp đỡ lại nữa mẫu lương thực của Thạch Lai Qúy, hai huynh đệ đồng tâm hiệp lực, nên cũng thoải mái rất Thúy Cúc bắt đầu giả mập mạp phù thủng lên, Lý Quang Xuân bắt mạch nói là thể chất có vấn đề, chờ hài tử sinh ra thì tốt rồi. Đến đây Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy xem như an tâm, Thạch Thúy Cúc lôi kéo tay Tằng Tử Phu "Trong bụng này đúng là mạng của ta, mấy ngày nay tự nhiên thân thể tồn tại bệnh phù mập giả tạo, thật sự là lo lắng chết ta, tốt quá, tốt quá." Tằng Tử Phu an ủi vỗ vỗ tay Thạch Thúy Cúc "Đừng lo lắng, ngươi thả lỏng tâm tình, bằng không đối với sinh trưởng của hài tử cũng không tốt, mỗi ngày tâm tình tốt, hài tử cũng có thể cảm thụ được." Thạch Thúy Cúc dùng sức gật gật Tử Phu hiểu được trong lòng Thạch Thúy Cúc suy nghĩ cái gì, hiện tại bên cạnh mình vây quanh ba cái bánh bao nhỏ. Thạch Lý thị yêu thích đến ngậm trong miệng sợ tan đi, nâng niu trong lòng bàn tay còn sợ rớt. Nàng ta có áp lực, hiện tại có con, Thạch Lý thị đối với nàng mới xem như cho sắc mặt vui vẻ. Nàng ta thực sự sợ đến lúc đó hài tử xảy ra vấn đề, sau này mình ở tại Thạch gia sẽ không sống khá giả rồi, cũng sợ làm cho Thạch Lai Qúy thất vọng, đến lúc đó lại lấy thêm một bình thê, dù sao trong ba tội bất hiếu không có hậu là tội lớn nhất!
Editor ChieuNinhKhông quá hai ngày, có hai xe ngựa dừng lại trước cửa Thạch gia, bốn gia đinh bước xuống, trước sau còn có sáu đại hán cưỡi ngựa. Thạch Lý thị đã bao giờ thấy qua tràng diện này, chân có chút nhuyễn. Tằng Tử Phu nhìn thoáng qua liền đoán được sáu đại hán cưỡi ngựa này hẳn là con nhà võ, bảo vệ một nhà mình vào vàng mời mấy người vào nhà uống miếng nước, cũng may Tư thục Thư Hương’ bên Lý Quang Xuân cũng có thể ở được, sắp xếp mấy người nghỉ ngơi xong xuôi, lại làm thức ăn phong phú, mời mấy người đến. Thạch Lai Phúc cầm hai bình rượu lâu năm mời sáu đại hán, cũng giới thiệu với nhau. Sáu người đều là thủ hạ hộ viện của Lý Sở Hà, là Lưu Khang, Phùng Ứng, Lý Thành Khởi, ba huynh đệ Vương Hổ, Vương Báo, Vương Lang, còn lại bốn gia đinh đều là trong phủ Thạch Đầu Thạch Đại, Thạch Nhị, Thạch Tam, Thạch Tứ, bốn người đều theo bên cạnh Thạch Đầu từ những ngày đầu làm rạng sáng ngày hôm sau, trước tiên đưa Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy đến thị trấn, hai là muốn đón Lý Quang Xuân. Tằng Tử Phu lại mời đến mấy người đến Ăn uống chơi bời’ ăn no một trận, chuẩn bị không ít lương khô, còn mang hết hai bao lớn khô bò trong tiệm, cái này vạn nhất có cái ăn tạm, rất đỡ Quang Xuân và Thạch Lai Phúc ngồi chung ở trong một xe ngựa, Thạch Lý thị và Tằng Tử Phu ngồi cùng một xe, về phần ba bánh bao nhỏ đều ầm ĩ muốn ở cùng Tằng Tử Phu. Thật sự là không lay chuyển được, đành phải giao Tiểu Thạch cho Thạch Lai Phúc chăm sóc, bằng không một mình Tằng Tử Phu thật đúng là bận không chịu cho đến trời tối, mới chạy tới cửa thành, suýt nữa phải nghỉ qua đêm dã ngoại rồi, tìm một khách điếm sạch sẽ ở trọ lại. Bốn gia đinh nghỉ ngơi ngay ở trong xe ngựa, cũng may hiện tại trời không lạnh, trong tiệm cũng chỉ còn lại năm gian phòng. Tằng Tử Phu và Thạch Lý thị một gian, Thạch Lai Phúc và Lý Quang Xuân một gian, sáu hộ vệ ba gian. Vốn Lưu Khang chết sống cũng muốn để cho Lý Quang Xuân và Thạch Lý thị bọn họ mỗi người một gian, mình và mấy huynh đệ có thể cố gắng qua một đêm. Nhưng cuối cùng dưới sự mạnh mẽ yêu cầu của Lý Quang Xuân, sáu người mới đều tự trở về phòng. Thạch Lý thị có chút không rõ, những kia không phải là hạ nhân ư, phòng ở thiếu thì bốn xa phu đều ở trong xe ngựa nghỉ Tử Phu thấy vậy, nhỏ giọng giải thích nói "Nương, dọc theo con đường này có thể không yên tĩnh, cũng có khả năng lớn lúc qua rừng núi gặp phải thổ phỉ gì đó, tánh mạng mấy người nhà chúng ta không phải đều phải dựa vào sáu người kia sao? Nếu bọn họ không được nghỉ ngơi tốt, đến lúc đó gặp phải chuyện gì, còn không phải chúng ta sẽ hối hận muốn chết?"Thạch Lý thị vừa nghe, cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra, liên tục gật đầu, thế cho nên lộ trình kế tiếp, Thạch Lý thị đối với sáu đại hán tốt đến không thể tốt hơn, còn lấy ra khô bò và lương khô kín đáo đưa cho sáu đại hán. Thạch Lai Phúc thấy tính tình nương mình chuyển vòng vo, nghi hoặc nhìn Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu thừa dịp không có người chú ý ở bên tai Thạch Lai Phúc lẩm bẩm vài Lai Phúc nghe xong gật gật đầu "Đúng là đạo lý này." Tằng Tử Phu cười lắc đầu, kết quả đến buổi chiều, Tằng Tử Phu hận không thể tát cho mình một cái. Nói cái gì sơn tặc với không sơn tặc, thật là một cái miệng quạ đen mà! Tằng Tử Phu ôm ba đứa Tiểu Bùn, xuyên thấu qua rèm xe ngựa nhìn bên ngoài sáu đại hán xoay trở đánh nhau với sơn tặc. Thật là, ở đây có hơn mười người đâu. Mắt thấy sắp đổ máu, Tằng Tử Phu lo lắng cho ba hài tử trong nội tâm lưu lại bóng tối không tốt, liền lấy ra mấy cái khăn tay từ trong bao quần áo tùy thân, bịt kín con mắt cho ba hài tử, cũng dặn dò "Ba người các con tay cầm tay, không được lấy bịt mắt ra, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng không được mở to mắt, biết không?" Thấy được ba bánh bao nhỏ trả lời khẳng định, Tằng Tử Phu xem như an tâm một chút, cùng thạch Lý thị bảo vệ ba hài tử ở giữa hai nhìn bốn gia đinh liền biết là người có kinh nghiệm, hai cái xe ngựa xem như song song dừng lại ở cùng một chỗ, bốn người đều rút đao buộc ở hai bên xe ngựa ra, xem ra cũng là biết chút công phu quyền cước. Thạch Đại đưa cho Thạch Lai Phúc một cây đao "Cầm lấy phòng thân." Tằng Tử Phu vén rèm lên nhìn thấy, mím môi "Còn nữa không? Cho ta một cây."Thạch Đại lộ vẻ sửng sốt một chút, cười nói "Vài cái tiểu mao tặc, xin phu nhân yên tâm, mấy người đại ca Lưu Khang có thể đối phó." Tằng Tử Phu trừng mắt "Ta biết rõ, nếu như có một cây thì cho ta, ta nắm trong tay cũng an tâm." Thạch Đại thấy vậy, đành phải lấy ra một cái từ trong xe đưa cho Tằng Tử Phu "Phu nhân, hơi có chút nặng."Tằng Tử Phu nhận lấy, cái này có khoảng năm sáu cân? Khá tốt, mình cầm hai tay, không tốn nhiều lực... Cũng may Tằng Tử Phu kiên trì muốn lấy đao. Về sau ngẫm lại, Thạch Đại cũng là lau mồ hôi, nếu khi đó Thạch phu nhân không có lấy đao, chẳng phải là... Ngẫm lại cũng cảm thấy nghĩ mà sợ. Không biết khi nào thì, trong rừng lại xông tới bốn năm tên sơn tặc từ hai bên xe Đại thấy vậy kêu Thạch Nhị, Thạch Tam, Thạch Tứ đến gia nhập cùng nhau chiến đấu. Có một tên lọt lưới, nói trắng ra chính là Thạch huynh đệ có bốn người, mà sơn tặc có năm người, bởi vậy có một tên lọt lưới chạy về hướng xe ngựa của Tằng Tử Phu. Thạch Lai Phúc từ trong xe thấy vậy, cầm đao muốn xuống xe, nhưng vẫn chậm một bước, Tằng Tử Phu rất nhanh tay nắm chặt đao, vừa lớn tiếng thét lên vừa bổ đao về phía sơn khắc chứng kiến kỳ tích... Ai có thể nghĩ tới nữ nhân tay trói gà không chặt dám cầm lấy đao giết người? Nên tên sơn tặc xui xẻo cũng bởi vì nhận thức như vậy, xốc rèm xe ngựa lên giơ khảm đao, vốn định làm cho mấy người xuống xe đầu hàng, về phần nữ nhân thôi... Hắc hắc, hắn còn chưa có YY đủ, trước mặt đến không phải cầu xin tha thứ, mà là khảm đao!Dưới tình huống như vậy, có thể tưởng tượng Tằng Tử Phu dùng bao nhiêu khí lực, chỉ sợ là toàn bộ sức mạnh đều dùng hết! Một đao xuống dưới trực tiếp làm cho tên sơn tặc xui xẻo đầu thân hai nơi. Đầu người máu chảy đầm đìa lăn tới làm cho Thạch Lý thị bị sợ tới mức hôn mê bất tỉnh. Trong tay Tằng Tử Phu còn nắm chặt đao, gắt gao nhìn chằm chằm vào con mắt mở to của tên sơn tặc xui xẻo kia ... Cũng may Tiểu Bùn, Cỏ Nhỏ và Tiểu Diệp Tử tại thời điểm vừa phát hiện sơn tặc, Tằng Tử Phu lấy khăn tay bịt kín con mắt cho ba đứa. Dù sao cũng không thể để cho tiểu hài tử nhìn thấy huyết tinh, tất cả đều cầm vũ khí, khó tránh khỏi không ra mạng người, tiểu hài tử nhìn thấy không hài tử lại được Tằng Tử Phu và Thạch Lý thị hộ ở bên trong, tất nhiên là cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe được tiếng kêu to của nương mình, đều có chút sợ hãi cũng oa oa khóc lớn lên. Lúc này Thạch Lai Phúc mạnh mẽ xốc rèm xe lên lập tức, nhìn vết máu và đầu lâu của tên sơn tặc ở trong xe, cố nén muốn ói **, cầm cái đầu bỏ xuống, lên xe ngựa ôm lấy Tằng Tử Phu "Nương tử, đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ có ta ở đây."Tằng Tử Phu như là tìm được người đáng tin cậy, ôm lấy Thạch Lai Phúc cũng giống như ba bánh bao nhỏ, oa oa khóc lớn lên. Thạch Lý thị cũng từ từ tỉnh lại, thấy nhi tử con dâu đều không xảy ra chuyện gì, mới thở phì phò vỗ ngực một cái. Lúc này Tằng Tử Phu đã ngủ mê, sau khi đánh lui sơn tặc, Lý Quang Xuân bắt mạch cho Tằng Tử Phu "Không có việc gì, kinh hãi quá độ, để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt đi."Mấy người Lưu Khang xin chỉ thị Lý Quang Xuân "Lão gia, nơi đây không thể ở lâu, chúng ta muốn đi nhanh tới thành trước khi trời tối." Lý Quang Xuân gật gật đầu để cho Thạch Lý thị và ba hài tử đều lên xe ngựa của mình. Dù sao trong xe có mùi máu, thật sự là không có cách nào khác ngồi ở đó. Trên đường đi Thạch Lai Phúc gắt gao ôm Tằng Tử Phu, trong nội tâm chửi mình không dưới ngàn lần vạn lần vì cái gì không thể bảo vệ tốt nương tử của mình, để cho nàng đã bị kinh hãi như thế!Nhanh chóng chạy đi cuối cùng cũng tìm được một khách điếm có phòng, xe ngựa cần tẩy trừ. Lý Thành Khởi bị trọng thương, mấy người khác cũng ít nhiều bị chút ít bị thương ngoài da, cũng may có Lý Quang Xuân ở đó, nên cũng không cần quá mức lo lắng. Đến bây giờ Tằng Tử Phu còn không có tỉnh lại, mấy bọc nhỏ rất là hiểu chuyện không ồn ào không làm khó. Lý Quang Xuân để cho Thạch Đại dựa theo phương thuốc mình mở đi tiệm thuốc bốc thuốc, vừa phân phó tiểu nhị ca trong khách sạn nấu thêm mấy chén canh an thần, cho Thạch Lý thị và mấy bọc nhỏ uống Lai Phúc lắc đầu "Nhị thúc, ngài cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta không sao." Lý Quang Xuân buông chén canh xuống "Một hồi ta để cho tiểu nhị đưa tới chút ít đồ ăn, ngươi ít nhiều vẫn phải cho dùng chút ít, Tử Phu không sao, chính là đã bị chút ít kinh hãi, ngủ một giấc thì tốt rồi. Vừa rồi ta thi châm cho nàng, để cho nàng ngủ an ổn thêm một chút, nên đến bây giờ còn không có tỉnh, ngươi không cần quá mức lo lắng. Vừa rồi đi ngang qua cánh rừng có tiếng là sơn tặc thổ phỉ tụ tập, cũng may hôm nay vận khí chúng ta chỉ là đụng với một nhóm nhỏ, lộ trình tiếp theo thì tốt hơn."Thạch Lai Phúc gật gật đầu, tạ ơn Lý Quang Xuân liền trở lại bên giường, cầm tay Tằng Tử phu "Nương tử, là ta quá vô dụng rồi, lúc đó vốn nên là ta dũng cảm mà ra, nhưng lại để cho nàng... nương tử, nàng nhanh tỉnh dậy đi, mắng ta đánh ta cũng được. Thạch Lai Phúc ta thề từ nay về sau nhất định hết lòng hết dạ bảo vệ nương tử, nương tử... nàng như vậy lòng ta đau."Bởi vì uống canh an thần, Thạch Lý thị đã sớm ngủ, Tiểu Thạch còn nhỏ không hiểu chuyện, nên cũng không bị ảnh hưởng gì, làm tổ ở bên cạnh Thạch Lý thị thở to ngủ. Tiểu Bùn và Cỏ Nhỏ, Tiểu Diệp Tử, cũng hiểu biết chuyện ít nhiều, đối với chuyện ban ngày lại có chút sợ rằng lúc Tằng Tử Phu giết người, ba bánh bao nhỏ bị che con mắt lại, không nhìn thấy hình ảnh huyết tinh, thế nhưng máu của sơn tặc cũng bắn tung trên mặt ba bánh bao nhỏ. Hơn nữa còn có tiếng hô sợ hãi của Tằng Tử Phu, lòng ba bánh bao nhỏ vẫn còn sợ hãi. Thời điểm mở mắt ra, nhìn qua mẫu thân mình, người đầy vết máu, nhắm chặt hai mắt. Tình cảnh như vậy khắc thật sâu ở trong tâm linh ba bánh bao bánh bao nhỏ uống canh an thần xong, cũng buồn ngủ rồi, Tiểu Bùn lôi kéo tay Cỏ Nhỏ và Tiểu Diệp Tử "Về sau ta cũng muốn học võ công, bảo vệ mẫu thân, không cho mẫu thân bị nửa điểm thương tổn! Nhất định không thể!" Cỏ Nhỏ cũng chém đinh chặt sắt gật đầu, Tiểu Diệp Tử không có lên tiếng, chỉ là ánh mắt kiên định kia, không làm cho người nào có thể bỏ qua.
Hôm đó, trời còn chưa sáng, Tằng Tử Phu đã bị Tằng Vương thị lôi từ trong chăn ra. Rửa mặt tắm rửa lăn qua lăn lại đến trưa. Tằng Tử Phu nhìn xuyên thấu qua gương đồng xem gò má càng bôi càng như mông con khỉ, khuyên can mãi còn lấy ra hai văn tiền, cuối cùng mới làm cho hỉ nương đáp ứng để cho nàng tự trang điểm cho Tử Phu đầu quăng khăn mặt, xoa xoa mặt...... trong lòng suy nghĩ, nếu thật để cho hỉ nương hóa thành mông con khỉ’ thì động phòng liền bỏ đi! Vì sao? Chú rể trực tiếp bị dọa đến bất lực’ rồi! Đương nhiên, lời này Tằng Tử Phu chỉ dám nói trong lòng mình, nếu nói ra không chừng sẽ chịu tội. Thời đại này yêu cầu tam tòng tứ đức đối cô gái rất nghiêm việc trang điểm, Tằng Tử Phu thật sự rất tâm đắc, dù sao lúc trước cô là một người tự kỷ cuồng’, vì để chuẩn bị tốt cho bản thân, đặc biệt học qua lớp dạy trang điểm. Chỉ là giờ đây không có công cụ hoá trang, cũng là rất đau đầu. Tằng Tử Phu cầm một khối bố nhỏ bao bọc than củi, mài trên mặt đất thành ngòi bút, vẽ viền mắt, chải lông mi......Nhìn một hộp nhỏ son môi màu hồng nhạt, lấy tay ấn lên mí mắt...... Ngược lại vẽ ra một đôi mắt hoa đào, nhìn rất là mị người. Nếu có mascara thì tốt rồi, Tằng Tử Phu nghĩ...... Cân nhắc một hồi, đập bể một ít than hòa với nước thành sền sệt, dùng một đầu nhỏ than củi từng chút một dính vào rồi cẩn thận quét lông mà cuối cùng hiệu quả cũng tạm được, bất quá nhìn vẫn rất tốt. Tằng Tử Phu ghét bỏ nhìn bột phấn màu đỏ chót...... tìm một tờ giấy bản, vẩy ra một ít son màu đỏ chót và son hồng nhạt hỗn hợp lại với nhau, đính trên ngón tay vỗ nhẹ lên trên mặt...... lại lấy ít nước pha thành màu son bôi lên gương đồng, nhìn kỹ một chút, rất là thoả mãn. Thu thập xong liền gọi hỉ nương vào, hỉ nương vừa vào cửa nhìn gương mặt Tằng Tử Phu trang điểm hoa đào, ra sức khen ngợi, làm cho gò má Tằng Tử Phu càng thêm hồng nộn Vương thị nhìn khuê nữ của mình, đối với kỹ xảo trang điểm của hỉ nương rất là thoả mãn, hỉ nương cũng không từ chối, cười tủm tỉm nhận lấy tiền mừng, trong lòng Tằng Tử Phu không khỏi trừng lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng pháo nổ...... bên ngoài cũng càng ngày càng ồn ào. Chú rể Thạch Lai Phúc tới đón người! Vài tiểu bối thân thích ở trong phòng che miệng cười Tằng Tử Phu. Tằng Vương thị lau nước mắt tiễn Tằng Tử Phu đi ra ngoài. Bởi vì đội khăn voan...... hoàn cảnh lại rất hỗn loạn, Tằng Tử Phu cũng không biết lúc nào thì bị người ta nâng lên con lừa lông ngắn......Sau khi bình tĩnh lại, cũng đã bái thiên địa xong rồi, bị người đưa vào động phòng! Ọt ọt...... Tằng Tử Phu ôm bụng, từ buổi sáng đến bây giờ cũng không có ăn một miếng nào, thật đúng là chịu tội! Sau đó, Tằng Tử Phu cảm thấy có người đi tới, thanh âm rất có từ tính nói "Lăn qua lăn lại cả ngày, còn không có ăn cái gì, ngươi ăn chút điểm tâm lót bụng đi." Nói xong đút khối bánh táo ngọt cho Tằng Tử Tử Phu tiếp nhận bánh táo, nhỏ giọng nói câu "Cám ơn", người tới nói câu "Không cần cám ơn" rồi đi ra ngoài. Tằng Tử Phu miệng nhỏ ăn bánh táo, rất hiếu kỳ vừa rồi là biết qua bao lâu, Tằng Tử Phu tựa ở bên giường đã muốn ngủ gật, chợt nghe đến tiếng mở cửa, lập tức ngồi thẳng dậy...... Cảm giác có nhiều người đi đến, đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời, Tằng Tử Phu hé mắt...... Chờ thời điểm nhìn thấy được rõ ràng, thấy trước mặt là một nam nhân đứng sững sờ! Trong tay còn cầm cán cân đòn......cân đòn dùng để lấy khăn trùm đầu cô dâuTằng Tử Phu cao thấp đánh giá, cao chừng làn da ngăm đen, trên mặt góc cạnh rõ ràng. Rất là dương cương, đây là nam nhân sau này mình phải dựa khi thành thân Thạch Lai Phúc có nghe nói tứ nha đầu Tăng gia lớn lên rất xinh đẹp, cũng không có để vào trong lòng, dù sao người làm mai đều nói phóng đại. Dù sao chỉ cần có thể cùng nhau sống qua ngày là tốt rồi. Về nhà có thể có cơm nóng ăn, quần áo hỏng rồi có người sửa. Thật sự không nghĩ tới sau khi vén khăn voan, nhìn đến mặt hoa đào của Tằng Tử Phu, trong nội tâm run lên......Cuối cùng cảm thấy mai bà mối cũng nói không rõ ràng, chỗ nào là bộ dáng xinh đẹp chứ, rõ ràng chính là tiên nữ! Kỳ thật Tằng Tử Phu lớn lên không như tiên nữ, chỉ có thể nói tướng mạo trung đẳng, quý nhất là trắng nõn, nói cho cùng, một trắng che ba xấu, huống chi Tằng Tử Phu không xấu! Hơn nữa Tằng Tử Phu hiểu được kỹ xảo trang điểm hiện đại, biết rõ cách làm nổi bậc ưu điểm che đi khuyết giống hỉ nương cổ đại trang điểm cho tân nương tử một tầng phấn dày đặc, trên gương mặt đánh lên má hồng hồng hồng như mông khỉ. Cách ăn mặc và bộ dạng không khác gì cương thi. Hơn nữa, dưới ánh nến chiếu rọi, có vẻ Tằng Tử Phu có chút kiều mỵ. Mắt to ngập nước, còn có lông mi được tô qua nhìn thật dài, run rẩy như cánh quạt. Quả thật có chút câu nhân. câu nhân hấp dẫn người khácNgay tại lúc hai người nhìn nhau, "Ôi, đại tẩu lớn lên thật đúng là xinh đẹp, nhìn một cái con mắt đại ca liền sáng lên rồi" lời này vừa nói xong, người trong phòng cười lên ha hả, Tằng Tử Phu mặt đỏ cúi đầu. Thạch Lai Phúc nắm chặt cán cân đòn cũng không biết phải nói gì. Nhờ hỉ nương giải vây, bưng hai ly rượu tới "Chú rể tân nương uống rượu hợp cẩn!"Tằng Tử Phu uống một hớp, xém chút nữa bị sặc! Rượu này thật là cay, Thạch Lai Phúc thấy vậy bèn rót ly trà cho Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu cười cười với Thạch Lai Phúc tiếp nhận chén nước trà uống từng chút một. Đúng lúc này, lời nói sát phong cảnh lại tới nữa "Ơ, đại ca đối với đại tẩu thật là săn sóc!"Tằng Tử Phu nhìn phụ nhân vừa nói chuyện, cách ăn mặc trên người cùng với ba tỷ tỷ nhà mình không khác nhau, nghi hoặc nhìn Thạch Lai Phúc. Thạch Lai Phúc nhỏ giọng nói "Đó là Nhị đệ muội." Tằng Tử Phu gật gật đầu cũng không có nói gì, phụ nhân kia thấy vậy vừa định nói thêm gì đó. Bên cạnh có nam tử lớn lên có phần giống với Thạch Lai Phúc hung ác trừng mắt liếc nàng. Quay đầu cười hề hề với Từng Tử Phu nói "Đại ca, chúc mừng chúc mừng!" Tằng Tử Phu biết rõ đây cũng là đệ đệ Thạch Lai Phúc Thạch Lai Qúy, liền cười cười với thanh niên bu lại, hâm mộ nhìn Thạch Lai Phúc nói "Đại Phúc ca, bọn đệ chính là đến náo động phòng đến đây. Có phải không hả?" Người phía sau cũng đi theo ồn ào. Thạch Lai Phúc thấy vậy ngốc nghếch gãi gãi đầu. Tằng Tử Phu thấy vậy che miệng cười cười, Thạch Lai Phúc cũng xấu hổ cười cười."Đại Phúc ca, hôm nay nếu các huynh đệ không hài lòng, cũng đừng nghĩ động phòng, mọi người có chịu không hả?" Một người nhỏ gầy nói ra, đằng sau tự nhiên tiếng ồn ào tán thành...... Một người tên là Cẩu Đản là một tiểu tử choai choai là hăng hái nhất, bị Thạch Lai Qúy kéo ra ngoài "Hôm nay là việc vui của đại ca ta, tiểu tử ngươi xem náo nhiệt gì, lông còn chưa có mọc dài đâu!" Lại một trận cười vang......"Đại tẩu, Đại Phúc ca bình thường thành thật, bọn ta cũng chưa từng thấy qua hắn xấu mặt vậy, bọn ta xin lỗi. Mong tẩu tử tha thứ nhiều hơn." Tằng Tử Phu có thể nói cái gì, chỉ là cúi không biết ai ra chủ ý, lấy ra trứng gà cho Tằng Tử Phu lăn theo đũng quần Thạch Lai Phúc...... Lúc này Tằng Tử Phu há hốc mồm, đây cũng không phải quá hiện đại rồi!Đương nhiên, kết quả cuối cùng trứng gà còn không có lăn đũng quần liền nát! Cả đám cười vang "Trứng phá vỡ hoa, liền sinh tiểu tử!"Thật vất vả đem người náo động phòng tiễn đi ra ngoài, Thạch Lai Phúc khóa cửa, Tằng Tử Phu cũng biết kế tiếp phải làm gì, nói không khẩn trương đó là không có khả năng. Ngẩng đầu mắt liếc đũng quần Thạch Lai Phúc, trứng gà ở bên trong, chắc là rất khó chịu!Liền đứng dậy bưng tới một chậu nước, Thạch Lai Phúc thấy vậy vội vàng nhận lấy nói "Ngươi ở đây ăn một chút gì đi, ta tự mình làm là được rồi." Hiện tại an tĩnh, nghe xong thanh âm Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Phu biết rõ người vừa rồi cho bánh táo là Thạch Lai Phúc, trong nội tâm ấm áp. Gật gật đầu, bưng một chậu nước khác rửa mặt, thay bộ đồ đầu, nhìn đến cánh tay để trần trên giường, ánh mắt Thạch Lai Phúc sáng lấp lánh...... Tằng Tử phu mấp máy miệng. Thạch Lai Phúc từ từ đi tới, đứng lên khom người ôm lấy Tằng Tử Phu. Tằng Tử Phu có chút khẩn trương ôm cổ Thạch Lai Phúc...... Thạch Lai Phúc cười cười khờ khờ! Ôm Tằng Tử Phu ngã xuống giường......Chỉ chốc lát liền cởi hết quần áo Tằng Tử Phu...... hai tay Tằng Tử Phu chống đỡ lồng ngực Thạch Lai Phúc, thực cứng rắn! Đây là cảm thụ đầu tiên của Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc thở hổn hển thở cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Tằng Tử Phu nói "Thế này, càng đẹp mắt! Vợ, nàng thật là đẹp!" Tằng Tử Phu thấy Thạch Lai Phúc như vậy, kẽo kẹt kẽo kẹt nở nụ cười...... Chỉ chốc lát tiếng cười kia đã bị Thạch Lai Phúc nuốt vào trong bụng.
Thể loại xuyên qua, điền văn, sủngConverter nothing_nhh Tàng Thư ViệnEditor JunneNhân vật Hứa Thảo & Dương Phú Quý + một đám phối hợp diễnNàng xuyên qua nhập vào một nhà nông dân nghèo, lấy một phu quân hiền lành thời cổ đại, sau đó còn được tặng kèm một tiểu bánh dõi theo quá trình làm giàu, kiếm tiền nuôi dưỡng bánh bao bằng tri thức hiện đại của về cô nàng xuyên không Hứa Thảo, sống 13 năm ở cổ đại nhưng cứ có ý định hiện đại nào nói ra là bị mẫu thân đánh cho bầm dập. Nàng chịu đựng đến khi được gả cho Phú Quý, anh nông phu chân chất, hơi khờ, đã thế lại còn đã từng có thê tử và có bánh bao đi kèm. Cũng nhờ phu quân khờ mà nàng mới có cơ hội thay đổi vận mệnh số mạng của cả nàng, cả phu gia và cả chính thân gia của PHỤKim Sai Thập Thảo cầm một cây trúc thật dài, mắt mở to, ngửa đầu nhìn cây táo thật cao, chọc chọc một trái táo căng mọng nằm xen kẽ trong tán lá. Trái táo còn hơi nhỏ, nhắm chừng phải gần hai tháng nữa mới có thể chín. Nghĩ đến chỉ vài tuần nữa là có thể ăn một trái táo chín mọng, thơm ngon là Hứa Thảo bỗng thấy ứa nước miếng, cố gắng nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống, hiện tại trái táo còn quá nhỏ lại chát, hái xuống cũng ăn không xoa xoa gáy hơi mỏi vì ngửa đầu lâu, Hứa Thảo liền nghe thấy một tiếng khóc oa oa lớn truyền đến từ căn nhà cỏ tranh nằm kế bên cạnh. Nàng hốt hoảng, vứt bỏ cây trúc dài trong tay, quay sang con chó nhỏ đang quẩn quanh bên chân nói“Tiểu Bạch, mày ở đây canh đừng để người ta hái trộm táo nghe không?”Con chó nhỏ không lớn, chiều cao chỉ đến đầu gối tiểu cô nương, gầy chỉ còn da bọc xương, nghe thấy giọng nói của tiểu cô nương, rất hưng phấn, dùng sức lắc lắc cái đuôi, hướng về phía tiểu cô nương kêu lên hai tiếng như ngầm đồng cô nương tên Hứa Thảo lúc này mới cuống quýt chạy nhanh vào nhà cỏ tranh, Tiểu Bạch đứng ở tại chỗ nhìn chằm chằm bóng dáng Hứa Thảo, thẳng đến khi nàng vào nhà cỏ tranh, nó mới lười biếng nằm tựa vào gốc Thảo đi vào nhà cỏ tranh, bên trong đứng hai đứa trẻ chừng tám tuổi, nhìn thấy Hứa Thảo, hai đứa bé kêu lên “Đại tỷ, quả táo kia có thể ăn không? Chúng ta rất đói, tứ đệ cũng đói.”Trên kháng một tiểu nam hài hai ba tuổi đang ngồi khóc oa oa, vừa nhìn thấy Hứa Thảo, nó dùng tay lau nước mắt, cố gắng nín khóc, thút thít nói “Đại tỷ, Tiểu Sơn đói bụng.” Mới hai ba tuổi nên tiểu nam hài nói chuyện còn không rõ ràng lắm, một bên lau nước mắt, một bên đáng thương nhìn Hứa Thảo nhìn đệ đệ, muội muội trước mặt nghĩ nghĩ, sau đó đi đến cầm lưới đánh cá bên cạnh, hướng hai muội muội nói “Ta đi bờ sông bắt cá, nhìn xem có thể hay không bắt được, các ngươi hai cái ở nhà trông Tiểu Sơn.”Hai đứa trẻ nghe vậy liền gật gật giờ mới tháng Tám, đúng lúc là thời điểm rất nóng, trên đỉnh đầu mặt trời chói chang như muốn nướng chín tất cả mọi thứ, mà lúc này lại đúng là buổi trưa, bên ngoài một bóng người cũng không có, chỉ nghe thấy mỗi tiếng chim hót thoang thoảng đâu đây. Hứa Thảo lau mồ hôi trên trán, nhận mệnh hướng tới bờ sông mà đi. Nàng năm nay mới mười ba tuổi, sinh ở Chương Hà thôn, là Hứa gia cái lớn nhất đứa nhỏ, phía dưới còn có hai cái muội muội, một cái đệ đệ, nhị muội gọi là Nhị nha chín tuổi, tam muội gọi là Tam nha bảy tuổi. Còn đệ đệ Tiểu Sơn mới chỉ hơn hai qua đến nơi này cũng là cái ngoài ý muốn, nàng không rõ ràng lắm việc này rốt cuộc là như thế nào. Nàng vốn tên là Hứa Thảo, sinh ra tại nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa, có một gia đình hạnh phúc, trong một lần tan học không cẩn thận ngã cầu thang, khi tỉnh lại thì thấy bản thân ở nơi này, nàng cũng trở thành đứa bé một tuổi tên là Hứa vậy, lúc nàng mới đến, khối thân thể này mới được một tuổi. Chớp mắt mà nàng đã ở tại cái địa phương chim không thèm đẻ trứng này ngây ngô mười hai năm. Nàng là tiến sĩ tốt nghiệp ngành nông nghiệp, vốn định xuyên qua thì xuyên qua, nàng cũng dựa vào chính mình một thân bản sự làm cho này gia đình nghèo nát mồng tơi này trở nên dần dần giàu có. Ai ngờ, đời không như mơ nàng khi đó mới chỉ có một tuổi, thật vất vả đợi đến lúc năm tuổi đang tính nói cho nương của mình làm ruộng thế nào để tăng năng suất lương thực, kết quả nương nàng nghĩ nàng bị quỷ ám thân, nói mê sảng đem nàng đánh một sau, mỗi lần nàng nói, nương liền đánh nàng một lần, nàng cũng tưởng thay đổi chính mình tình huống nhưng kết quả mỗi lần chỉ cần bị nương phát hiện, liền bị đánh chạy không thật nàng cũng hiểu ý nghĩ của nương, nơi này vài năm ở biên cương chiến loạn, thuế vụ nặng nề, lương thực của dân cơ hồ muốn nộp lên hơn một nửa, còn thừa chẳng bao nhiêu, lại còn phải nuôi sống một nhà già trẻ, lớn bé, muốn thật sự cho nàng làm theo ý mình thì người một nhà có mà chết đói. Loại tình huống này, nương nàng làm sao có thể cho phép. Sau lại, nàng cũng chán nản, buông bỏ cái tâm tư này, mỗi ngày cứ một bữa đói một bữa no, thấm thoát mà đã mười ba qua nhiều tiểu thuyết xuyên không, nào là nữ chính xuyên qua liền bộc lộ tài năng làm giàu các kiểu, đến lượt nàng thì... haiz... Hứa Thảo oán hận nghĩ tất cả chỉ là tiểu thuyết, lâm vào thực tế đi a, không hề dễ qua nơi này mười hai năm, nàng đều cảm thấy chính mình đang biến chuyển trở thành một cái người cổ đại thực sự. Cũng may, kiến thức hiện đại học được nàng đều nhớ kỹ, hơn nữa nàng cũng tin tưởng rằng một ngày nào đó bản thân cần dùng thảo vừa đi vừa nghĩ, rất nhanh đã đến bờ sông, trong thôn, sông này được gọi là sông Mệnh Danh. Đây là một cái sông rất dài, Hứa Thảo chưa bao giờ đi xa quá khúc sông trong thôn này. Đem lưới đánh cá quăng vào giữa sông và cố định lại, Hứa Thảo liền không có việc gì làm, nàng tìm một chỗ sạch sẽ dưới tàng cây nằm xuống. Một cái nằm này, Hứa Thảo ngủ thẳng đến giờ Mùi, mặt trời đã muốn ngã về phía Tây. Nàng vội vàng đứng lên, nhanh chân hướng bờ sông chạy lại, nàng vóc dáng nhỏ bé, lại gầy yếu, mất một lực rất lớn mới kéo được lưới đánh cá từ dưới sông lên, phát hiện hôm nay vận may không sai, một con cá trắm cỏ to giữa võng lưới, xung quanh còn có mấy con cá trích nho Thảo nhếch miệng cười, khẽ nuốt nước miếng, một tháng qua đây là lần đầu tiên nàng bắt được con cá to thế này, ngày thường đều chỉ được mấy con cá nho nhỏ, xem ra hôm nay vận khí không sai nha. Buổi sáng thời điểm ngủ dậy còn nghe thấy chim Hỉ Thước kêu, có nghĩa là hôm nay sẽ có chuyện vui xảy ra cá trắm cỏ này ước chừng cũng đến bốn, năm cân, mấy con cá nhỏ ít nhất cũng phải tầm một Thảo kéo lưới và cá trở về, thấy nương cùng phụ thân cũng chưa có trở lại, nàng kêu Nhị nha đi nấu nước trong nồi cho sôi, còn Tam nha ra bãi đất trồng rau sau nhà đào vài cây củ cải mang về. Tiểu Sơn nhìn thấy có cá, vội vàng từ trên kháng trèo xuống vui vẻ, lắc lư đi theo sau Hứa Thảo.“Đại tỷ... Cá cá... Ăn cá cá... “ Tiểu Sơn mới hơn hai tuổi nói chuyện còn chưa được rõ ràng nên thấy cá cho dù có thích thú cũng chỉ bập bẹ nói được vài từ đơn Thảo quay sang Tiểu Sơn cười, “Được, ăn cá, Tiểu Sơn ngoan ngoãn đi sang bên kia chơi nhé, đợi lát nữa là có thể ăn cá rồi.”Nàng nói xong, nhanh nhẹn đánh vảy cá, phá vỡ bong bóng, lấy ruột và bong bóng từ bên trong bụng cá để vào một cái chén, cắt đầu cá, rửa sạch, sau đó bôi lên mình cá một lớp muối mỏng rồi treo lên mái hiên để phơi nắng. Tối hôm nay có đầu cá nấu canh cùng với củ cải ăn là đã đủ tuyệt tốt như vậy đồ ăn, Hứa Thảo cắn răng đem một ít đậu nành và gạo tấm thô nấu một nồi cơm đậu nành thơm ngon. Ngày thường toàn là nấu cháo để ăn, thật sự lâu lắm rồi chưa được ăn cơm, đều có chút đậu nành nấu chín, canh đầu cá cũng nấu không sai biệt lắm, ngoài cửa mới truyền đến tiếng của vợ chồng Lí thị và Hứa Tự Thành.“Mùi gì thế nhỉ? Thơm quá!”“Sợ là đại nha đầu lại đi bắt cá, ta nghe là mùi canh đầu cá nấu củ cải a.” Tiếng nói của phụ thân Hứa Tự Thành vang lên xen kẽ một hơi thở Sơn nghe thấy tiếng của cha mẹ liền lắc lắc người chạy ra ngoài, “A a, phụ thân, nương.”Lí thị nhìn thấy bảo bối tiểu nhi tử liền cười tủm tỉm đi lại ôm lấy hắn, ”Tiểu Sơn thực ngoan, còn biết đường chạy ra đón cha mẹ, cấp nương một cái hôn nào, nương nhớ tiểu bảo bối của nương muốn chết nga.”Lí thị và Hứa Tự Thành đã muốn đi vào phòng, Lí thị liếc mắt nhìn đến nồi cơm đậu sắc mặt lập tức thay đổi, nàng đem Tiểu Sơn thả xuống dưới liền hướng tới Hứa Thảo vội vàng đi qua, nhéo Hứa Thảo lỗ tai, quát“Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, không phải đã nói với ngươi tháng này không được nấu cơm hay sao, nhà chúng ta lương thực không dư bao nhiêu, theo kiểu ăn của ngươi thế này còn chưa tới cuối tháng cả nhà đều phải đói bụng. Ngươi cái nha đầu chết tiệt này có phải hay không đem lời của ta thành gió thoảng bên tai a!”Hứa Thảo bị đau kêu ai nha lên mấy tiếng, một tay che chở lỗ tai vội vàng nói, “Nương, nương, ta sai rồi, Tiểu Sơn, Nhị nha, Tam nha đều than đói bụng, ta thương bọn chúng đã nhiều ngày nay không được ăn bữa no liền dùng đậu nấu thành cơm a.”Hứa Thảo thật là khóc không ra nước mắt, tuy nói bản thân nàng sống ở nơi này cũng mười hai năm đã quen việc nương mình trọng nam khinh nữ nhưng nhiều lúc nàng vẫn nhịn không được muốn khóc a. Nàng kiếp trước rốt cuộc tạo bao nhiêu nghiệp chướng, kiếp này ông trời đem nàng quăng đến cái địa phương quỷ quái này, gặp được một cái cực phẩm lão nương a!“Được rồi! Đại nha đầu nó cũng không làm gì sai, ngươi cũng đừng đánh nàng.” Hứa Tự Thành nói xong liền đem tiểu bảo bối nhi tử của ông đang ngồi dưới đất ôm lên cười dỗ, “Tiểu Sơn, chúng ta đi ăn cơm thôi.”Lí thị vẫn lải nhải bên tai Hứa Thảo mất nửa ngày, rồi mới mắng “Còn không chạy nhanh đi ăn cơm, còn muốn lão nương ta bưng lại đây cho ngươi ăn nữa à!”Nghe vậy, Hứa Thảo bưng lỗ tai vội vàng chạy qua ăn bát canh củ cải nấu đấu cá, một bát cá kho, một dĩa dưa muối, Hứa gia đã lâu chưa được ăn một bữa đồ ăn phong phú thế này, đều thả sức ăn. Bên ngoài Tiểu Bạch nghe thấy mùi đồ ăn, ô ô nức nở kêu lên, con chó nhỏ này đi theo Hứa Thảo cũng thật đáng thương, thường xuyên bị bỏ đói, cũng may chính bản thân nó đôi khi tự tìm chút đồ ăn lấp bụng, cứ như vậy trưởng Thảo vội vàng ăn nốt miếng cơm cuối cùng, liền đem xương của đầu cá ăn thừa toàn bộ bỏ vào trong chén, chạy vội ra ngoài. Mơ hồ, Hứa Thảo còn nghe thấy Lí thị chửi bậy âm thanh, “Nha đầu chết tiệt kia, chúng ta đều ăn không đủ no, nàng còn có tâm tư đi nuôi chó, không sớm thì muộn lão nương đem con chó kia giết làm đồ ăn ngon cho Tiểu Sơn.”“Ngươi cũng thật là, cái con chó kia cũng chưa ăn của chúng ta chút lương thực nào, đều là tự nó ra ngoài kiếm thức ăn hoặc đại nha đầu cấp nó chút xương xẩu gặm, vậy mà ngươi cũng nói. Được rồi! đại nha đầu nhà chúng ta cũng không còn ở nhà được bao lâu...” Mặt sau giọng nói ngày càng nhỏ dần, Hứa Thảo đột nhiên sửng sốt, cái gì gọi là nàng không còn ở nhà được bao lâu?Cầm xương trong chén vứt xuống cho chó, Hứa Thảo liền bưng bát không chạy vội vào trong nhà, nhìn cha mẹ hỏi“Phụ thân, nương, vì sao kêu ta không còn ở nhà được bao lâu? Chớ không phải là... chớ không phải là...” Nàng ấp úng nói, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ. Chớ không phải là cha mẹ tính đem nàng bán cho hộ nhà giàu làm nô tài?Nàng chính là biết nương của mình hơi độc miệng một chút, hay lải nhải, tuy rằng thường xuyên đánh nàng, nhưng cũng không có ý xấu gì. Nhưng là, trong nhà thiếu tiền, thời gian trước Tiểu Sơn bị bệnh hỏi mượn nhà Đại bá gia mấy trăm văn tiền, chẳng lẽ nhà đại bá gia đến thúc giục đòi? Cho nên cha mẹ tưởng đem nàng bán đi lấy ít tiền xoay sở? Hứa Thảo càng nghĩ càng sợ hãi, thời đại này, chuyện bán con cũng xảy ra không thị liếc nàng trắng mắt nói, “Ngươi này cái nha đầu chết tiệt kia đoán mò cái gì! Lão nương tuy rằng chán ghét ngươi, một cái nha đầu lừa đảo, lại cũng không phải loại người nhẫn tâm, đem ngươi bán cho người ta làm nô tài. Ta với phụ thân ngươi đang nói đến việc hôn nhân của ngươi, cảm thấy nhà trai cũng không tệ lắm”Mời các bạn đón đọc Nông Phụ của tác giả Kim Sai Thập Nhị.
Cùng đọc truyện Nông Phụ của tác giả Kim Sai Thập Nhị tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại xuyên qua, điền văn, sủngConverter nothing_nhh Tàng Thư ViệnEditor JunneNhân vật Hứa Thảo & Dương Phú Quý + một đám phối hợp diễnNàng xuyên qua nhập vào một nhà nông dân nghèo, lấy một phu quân hiền lành thời cổ đại, sau đó còn được tặng kèm một tiểu bánh dõi theo quá trình làm giàu, kiếm tiền nuôi dưỡng bánh bao bằng tri thức hiện đại của nàng.
Nàng xuyên qua nhập vào một nhà nông dân nghèo, lấy một phu quân hiền lành thời cổ đại, sau đó còn được tặng kèm một tiểu bánh bao. Cùng dõi theo quá trình làm giàu, kiếm tiền nuôi dưỡng bánh bao bằng tri thức hiện đại của nàng. *** Truyện về cô nàng xuyên không Hứa Thảo, sống 13 năm ở cổ đại nhưng cứ có ý định hiện đại nào nói ra là bị mẫu thân đánh cho bầm dập. Nàng chịu đựng đến khi được gả cho Phú Quý, anh nông phu chân chất, hơi khờ, đã thế lại còn đã từng có thê tử và có bánh bao đi kèm. Cũng nhờ phu quân khờ mà nàng mới có cơ hội thay đổi vận mệnh số mạng của cả nàng, cả phu gia và cả chính thân gia của mình. *** NÔNG PHỤ Kim Sai Thập Nhị Hứa Thảo cầm một cây trúc thật dài, mắt mở to, ngửa đầu nhìn cây táo thật cao, chọc chọc một trái táo căng mọng nằm xen kẽ trong tán lá. Trái táo còn hơi nhỏ, nhắm chừng phải gần hai tháng nữa mới có thể chín. Nghĩ đến chỉ vài tuần nữa là có thể ăn một trái táo chín mọng, thơm ngon là Hứa Thảo bỗng thấy ứa nước miếng, cố gắng nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống, hiện tại trái táo còn quá nhỏ lại chát, hái xuống cũng ăn không ngon. Khẽ xoa xoa gáy hơi mỏi vì ngửa đầu lâu, Hứa Thảo liền nghe thấy một tiếng khóc oa oa lớn truyền đến từ căn nhà cỏ tranh nằm kế bên cạnh. Nàng hốt hoảng, vứt bỏ cây trúc dài trong tay, quay sang con chó nhỏ đang quẩn quanh bên chân nói “Tiểu Bạch, mày ở đây canh đừng để người ta hái trộm táo nghe không?” Con chó nhỏ không lớn, chiều cao chỉ đến đầu gối tiểu cô nương, gầy chỉ còn da bọc xương, nghe thấy giọng nói của tiểu cô nương, rất hưng phấn, dùng sức lắc lắc cái đuôi, hướng về phía tiểu cô nương kêu lên hai tiếng như ngầm đồng ý. Tiểu cô nương tên Hứa Thảo lúc này mới cuống quýt chạy nhanh vào nhà cỏ tranh, Tiểu Bạch đứng ở tại chỗ nhìn chằm chằm bóng dáng Hứa Thảo, thẳng đến khi nàng vào nhà cỏ tranh, nó mới lười biếng nằm tựa vào gốc cây. Hứa Thảo đi vào nhà cỏ tranh, bên trong đứng hai đứa trẻ chừng tám tuổi, nhìn thấy Hứa Thảo, hai đứa bé kêu lên “Đại tỷ, quả táo kia có thể ăn không? Chúng ta rất đói, tứ đệ cũng đói.” Trên kháng một tiểu nam hài hai ba tuổi đang ngồi khóc oa oa, vừa nhìn thấy Hứa Thảo, nó dùng tay lau nước mắt, cố gắng nín khóc, thút thít nói “Đại tỷ, Tiểu Sơn đói bụng.” Mới hai ba tuổi nên tiểu nam hài nói chuyện còn không rõ ràng lắm, một bên lau nước mắt, một bên đáng thương nhìn Hứa Thảo. Hứa Thảo nhìn đệ đệ, muội muội trước mặt nghĩ nghĩ, sau đó đi đến cầm lưới đánh cá bên cạnh, hướng hai muội muội nói “Ta đi bờ sông bắt cá, nhìn xem có thể hay không bắt được, các ngươi hai cái ở nhà trông Tiểu Sơn.” Hai đứa trẻ nghe vậy liền gật gật đầu. Bây giờ mới tháng Tám, đúng lúc là thời điểm rất nóng, trên đỉnh đầu mặt trời chói chang như muốn nướng chín tất cả mọi thứ, mà lúc này lại đúng là buổi trưa, bên ngoài một bóng người cũng không có, chỉ nghe thấy mỗi tiếng chim hót thoang thoảng đâu đây. Hứa Thảo lau mồ hôi trên trán, nhận mệnh hướng tới bờ sông mà đi. Nàng năm nay mới mười ba tuổi, sinh ở Chương Hà thôn, là Hứa gia cái lớn nhất đứa nhỏ, phía dưới còn có hai cái muội muội, một cái đệ đệ, nhị muội gọi là Nhị nha chín tuổi, tam muội gọi là Tam nha bảy tuổi. Còn đệ đệ Tiểu Sơn mới chỉ hơn hai tuổi. Xuyên qua đến nơi này cũng là cái ngoài ý muốn, nàng không rõ ràng lắm việc này rốt cuộc là như thế nào. Nàng vốn tên là Hứa Thảo, sinh ra tại nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa, có một gia đình hạnh phúc, trong một lần tan học không cẩn thận ngã cầu thang, khi tỉnh lại thì thấy bản thân ở nơi này, nàng cũng trở thành đứa bé một tuổi tên là Hứa Thảo. Đúng vậy, lúc nàng mới đến, khối thân thể này mới được một tuổi. Chớp mắt mà nàng đã ở tại cái địa phương chim không thèm đẻ trứng này ngây ngô mười hai năm. Nàng là tiến sĩ tốt nghiệp ngành nông nghiệp, vốn định xuyên qua thì xuyên qua, nàng cũng dựa vào chính mình một thân bản sự làm cho này gia đình nghèo nát mồng tơi này trở nên dần dần giàu có. Ai ngờ, đời không như mơ nàng khi đó mới chỉ có một tuổi, thật vất vả đợi đến lúc năm tuổi đang tính nói cho nương của mình làm ruộng thế nào để tăng năng suất lương thực, kết quả nương nàng nghĩ nàng bị quỷ ám thân, nói mê sảng đem nàng đánh một trận. Ngày sau, mỗi lần nàng nói, nương liền đánh nàng một lần, nàng cũng tưởng thay đổi chính mình tình huống nhưng kết quả mỗi lần chỉ cần bị nương phát hiện, liền bị đánh chạy không nổi. Kỳ thật nàng cũng hiểu ý nghĩ của nương, nơi này vài năm ở biên cương chiến loạn, thuế vụ nặng nề, lương thực của dân cơ hồ muốn nộp lên hơn một nửa, còn thừa chẳng bao nhiêu, lại còn phải nuôi sống một nhà già trẻ, lớn bé, muốn thật sự cho nàng làm theo ý mình thì người một nhà có mà chết đói. Loại tình huống này, nương nàng làm sao có thể cho phép. Sau lại, nàng cũng chán nản, buông bỏ cái tâm tư này, mỗi ngày cứ một bữa đói một bữa no, thấm thoát mà đã mười ba tuổi. Xem qua nhiều tiểu thuyết xuyên không, nào là nữ chính xuyên qua liền bộc lộ tài năng làm giàu các kiểu, đến lượt nàng thì... haiz... Hứa Thảo oán hận nghĩ tất cả chỉ là tiểu thuyết, lâm vào thực tế đi a, không hề dễ dàng. Xuyên qua nơi này mười hai năm, nàng đều cảm thấy chính mình đang biến chuyển trở thành một cái người cổ đại thực sự. Cũng may, kiến thức hiện đại học được nàng đều nhớ kỹ, hơn nữa nàng cũng tin tưởng rằng một ngày nào đó bản thân cần dùng đến. Hứa thảo vừa đi vừa nghĩ, rất nhanh đã đến bờ sông, trong thôn, sông này được gọi là sông Mệnh Danh. Đây là một cái sông rất dài, Hứa Thảo chưa bao giờ đi xa quá khúc sông trong thôn này. Đem lưới đánh cá quăng vào giữa sông và cố định lại, Hứa Thảo liền không có việc gì làm, nàng tìm một chỗ sạch sẽ dưới tàng cây nằm xuống. Một cái nằm này, Hứa Thảo ngủ thẳng đến giờ Mùi, mặt trời đã muốn ngã về phía Tây. Nàng vội vàng đứng lên, nhanh chân hướng bờ sông chạy lại, nàng vóc dáng nhỏ bé, lại gầy yếu, mất một lực rất lớn mới kéo được lưới đánh cá từ dưới sông lên, phát hiện hôm nay vận may không sai, một con cá trắm cỏ to giữa võng lưới, xung quanh còn có mấy con cá trích nho nhỏ. Hứa Thảo nhếch miệng cười, khẽ nuốt nước miếng, một tháng qua đây là lần đầu tiên nàng bắt được con cá to thế này, ngày thường đều chỉ được mấy con cá nho nhỏ, xem ra hôm nay vận khí không sai nha. Buổi sáng thời điểm ngủ dậy còn nghe thấy chim Hỉ Thước kêu, có nghĩa là hôm nay sẽ có chuyện vui xảy ra mà. Con cá trắm cỏ này ước chừng cũng đến bốn, năm cân, mấy con cá nhỏ ít nhất cũng phải tầm một cân. Hứa Thảo kéo lưới và cá trở về, thấy nương cùng phụ thân cũng chưa có trở lại, nàng kêu Nhị nha đi nấu nước trong nồi cho sôi, còn Tam nha ra bãi đất trồng rau sau nhà đào vài cây củ cải mang về. Tiểu Sơn nhìn thấy có cá, vội vàng từ trên kháng trèo xuống vui vẻ, lắc lư đi theo sau Hứa Thảo. “Đại tỷ... Cá cá... Ăn cá cá... “ Tiểu Sơn mới hơn hai tuổi nói chuyện còn chưa được rõ ràng nên thấy cá cho dù có thích thú cũng chỉ bập bẹ nói được vài từ đơn giản. Hứa Thảo quay sang Tiểu Sơn cười, “Được, ăn cá, Tiểu Sơn ngoan ngoãn đi sang bên kia chơi nhé, đợi lát nữa là có thể ăn cá rồi.” Nàng nói xong, nhanh nhẹn đánh vảy cá, phá vỡ bong bóng, lấy ruột và bong bóng từ bên trong bụng cá để vào một cái chén, cắt đầu cá, rửa sạch, sau đó bôi lên mình cá một lớp muối mỏng rồi treo lên mái hiên để phơi nắng. Tối hôm nay có đầu cá nấu canh cùng với củ cải ăn là đã đủ tuyệt rồi. Có tốt như vậy đồ ăn, Hứa Thảo cắn răng đem một ít đậu nành và gạo tấm thô nấu một nồi cơm đậu nành thơm ngon. Ngày thường toàn là nấu cháo để ăn, thật sự lâu lắm rồi chưa được ăn cơm, đều có chút thèm. Cơm đậu nành nấu chín, canh đầu cá cũng nấu không sai biệt lắm, ngoài cửa mới truyền đến tiếng của vợ chồng Lí thị và Hứa Tự Thành. “Mùi gì thế nhỉ? Thơm quá!” “Sợ là đại nha đầu lại đi bắt cá, ta nghe là mùi canh đầu cá nấu củ cải a.” Tiếng nói của phụ thân Hứa Tự Thành vang lên xen kẽ một hơi thở dài. Tiểu Sơn nghe thấy tiếng của cha mẹ liền lắc lắc người chạy ra ngoài, “A a, phụ thân, nương.” Lí thị nhìn thấy bảo bối tiểu nhi tử liền cười tủm tỉm đi lại ôm lấy hắn, ”Tiểu Sơn thực ngoan, còn biết đường chạy ra đón cha mẹ, cấp nương một cái hôn nào, nương nhớ tiểu bảo bối của nương muốn chết nga.” Lí thị và Hứa Tự Thành đã muốn đi vào phòng, Lí thị liếc mắt nhìn đến nồi cơm đậu sắc mặt lập tức thay đổi, nàng đem Tiểu Sơn thả xuống dưới liền hướng tới Hứa Thảo vội vàng đi qua, nhéo Hứa Thảo lỗ tai, quát “Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, không phải đã nói với ngươi tháng này không được nấu cơm hay sao, nhà chúng ta lương thực không dư bao nhiêu, theo kiểu ăn của ngươi thế này còn chưa tới cuối tháng cả nhà đều phải đói bụng. Ngươi cái nha đầu chết tiệt này có phải hay không đem lời của ta thành gió thoảng bên tai a!” Hứa Thảo bị đau kêu ai nha lên mấy tiếng, một tay che chở lỗ tai vội vàng nói, “Nương, nương, ta sai rồi, Tiểu Sơn, Nhị nha, Tam nha đều than đói bụng, ta thương bọn chúng đã nhiều ngày nay không được ăn bữa no liền dùng đậu nấu thành cơm a.” Hứa Thảo thật là khóc không ra nước mắt, tuy nói bản thân nàng sống ở nơi này cũng mười hai năm đã quen việc nương mình trọng nam khinh nữ nhưng nhiều lúc nàng vẫn nhịn không được muốn khóc a. Nàng kiếp trước rốt cuộc tạo bao nhiêu nghiệp chướng, kiếp này ông trời đem nàng quăng đến cái địa phương quỷ quái này, gặp được một cái cực phẩm lão nương a! “Được rồi! Đại nha đầu nó cũng không làm gì sai, ngươi cũng đừng đánh nàng.” Hứa Tự Thành nói xong liền đem tiểu bảo bối nhi tử của ông đang ngồi dưới đất ôm lên cười dỗ, “Tiểu Sơn, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Lí thị vẫn lải nhải bên tai Hứa Thảo mất nửa ngày, rồi mới mắng “Còn không chạy nhanh đi ăn cơm, còn muốn lão nương ta bưng lại đây cho ngươi ăn nữa à!” Nghe vậy, Hứa Thảo bưng lỗ tai vội vàng chạy qua ăn cơm. Một bát canh củ cải nấu đấu cá, một bát cá kho, một dĩa dưa muối, Hứa gia đã lâu chưa được ăn một bữa đồ ăn phong phú thế này, đều thả sức ăn. Bên ngoài Tiểu Bạch nghe thấy mùi đồ ăn, ô ô nức nở kêu lên, con chó nhỏ này đi theo Hứa Thảo cũng thật đáng thương, thường xuyên bị bỏ đói, cũng may chính bản thân nó đôi khi tự tìm chút đồ ăn lấp bụng, cứ như vậy trưởng thành. Hứa Thảo vội vàng ăn nốt miếng cơm cuối cùng, liền đem xương của đầu cá ăn thừa toàn bộ bỏ vào trong chén, chạy vội ra ngoài. Mơ hồ, Hứa Thảo còn nghe thấy Lí thị chửi bậy âm thanh, “Nha đầu chết tiệt kia, chúng ta đều ăn không đủ no, nàng còn có tâm tư đi nuôi chó, không sớm thì muộn lão nương đem con chó kia giết làm đồ ăn ngon cho Tiểu Sơn.” “Ngươi cũng thật là, cái con chó kia cũng chưa ăn của chúng ta chút lương thực nào, đều là tự nó ra ngoài kiếm thức ăn hoặc đại nha đầu cấp nó chút xương xẩu gặm, vậy mà ngươi cũng nói. Được rồi! đại nha đầu nhà chúng ta cũng không còn ở nhà được bao lâu...” Mặt sau giọng nói ngày càng nhỏ dần, Hứa Thảo đột nhiên sửng sốt, cái gì gọi là nàng không còn ở nhà được bao lâu? Cầm xương trong chén vứt xuống cho chó, Hứa Thảo liền bưng bát không chạy vội vào trong nhà, nhìn cha mẹ hỏi “Phụ thân, nương, vì sao kêu ta không còn ở nhà được bao lâu? Chớ không phải là... chớ không phải là...” Nàng ấp úng nói, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ. Chớ không phải là cha mẹ tính đem nàng bán cho hộ nhà giàu làm nô tài? Nàng chính là biết nương của mình hơi độc miệng một chút, hay lải nhải, tuy rằng thường xuyên đánh nàng, nhưng cũng không có ý xấu gì. Nhưng là, trong nhà thiếu tiền, thời gian trước Tiểu Sơn bị bệnh hỏi mượn nhà Đại bá gia mấy trăm văn tiền, chẳng lẽ nhà đại bá gia đến thúc giục đòi? Cho nên cha mẹ tưởng đem nàng bán đi lấy ít tiền xoay sở? Hứa Thảo càng nghĩ càng sợ hãi, thời đại này, chuyện bán con cũng xảy ra không ít. Lí thị liếc nàng trắng mắt nói, “Ngươi này cái nha đầu chết tiệt kia đoán mò cái gì! Lão nương tuy rằng chán ghét ngươi, một cái nha đầu lừa đảo, lại cũng không phải loại người nhẫn tâm, đem ngươi bán cho người ta làm nô tài. Ta với phụ thân ngươi đang nói đến việc hôn nhân của ngươi, cảm thấy nhà trai cũng không tệ lắm”
ôm tiểu bánh bao xuyên qua làm nông phụ