thâm tình trong mắt anh

Tổ chức hnh nghề luật sư.Đnh chỉ học tập c thời hạn được p dụng trong trường hợp no?Sinh vin c hnh vi vi phạm phải chịu hnh thức kỷ luật đnh chỉ học tập c thời hạn p dụng đối với những trường hợp sau:- Đang trong thời gian bị cảnh co m vẫn vi phạm kỷ luật- Sinh vin vi phạm php luật bị xử phạt t nhưng Chương 1 Chương mới nhất + Tủ truyện Thông tin truyện Thâm Tình Trong Mắt Anh Editor: Sắc Team Văn án: Diệp Mông chấm dứt chuỗi ngày làm việc ở Bắc Kinh. Cô về nhà, kết hôn một cách nhanh chóng. Ai ngờ ngay đêm tân hôn, Diệp Mông lại quay về Bắc Kinh. Ông chồng ở nhà đăng 10 dòng trạng thái lên wechat một lúc, khoe mở party thoát ế tại gia. Ngôn Tình Vệt Nắng Trong Mắt Anh - Yên Nhiên. "Năm bảy tuổi và năm mười bảy tuổi, khoảng cách giữa nó là 'mười năm' nhưng khoảng cách giữa năm mười bảy tuổi và năm hai mươi bảy tuổi lại là 'cả một đời người'." Tôi đã nghe câu nói đó vào năm tôi 7 tuổi và cho Tinh Vẫn Các tọa lạc ở phía Nam Trung Châu, là một trong Tứ Phương Các. Đệ tử Tinh Vẫn Các tuy ít nhưng lại có thực lực cực mạnh. Tinh Vẫn Các thu đệ tử rất khó cho nên mỗi đệ tử đều có thiên phú tu luyện không tệ. Bởi vậy tại Nam Trung Châu không người nào không biết đệ tử Tinh Vẫn Các không thể 000 đồng) hoặc;+ Khng qu 05 lần mức lương tối thiểu vng theo quy định của Bộ luật lao động đối với người lao động đng bảo hiểm thất nghiệp theo chế độ tiền lương do người sử dụng lao động quyết định tại thời điểm chấm dứt hợp đồng lao động hoặc hợp đồng lm việc (Khng qu 23. Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình full C hương 542: Trong nháy mắt, cô ngã nhào vào ngực của người đàn ông trước mặt /1434 Trước Tiếp Năm giờ chiều, tại đường Tây Hà khu Thành Tây, một chiếc Porsche màu trắng đỗ bên ngoài một nhà hàng có phong cách cổ điển. Quý Noãn xuống xe, nhận một cuộc điện thoại rồi xoay người đi thẳng vào nhà hàng. Vay Tiền Online Cấp Tốc 24 24. Cha dượngBạn đang đọc truyện Cha Dượng của tác giả Tứ Khuyết Nhất. Trích đoạnLần đầu tiên An Dịch nhìn thấy Chu Hậu Đông, cô liền biết dương vật của người đàn ông này rất đó An Dịch vừa mới bước vào tuổi dậy thì, mười ba tuổi đúng là độ tuổi ngây thơ đối với tình dục, tiểu thuyết ngôn tình đang thịnh hành vừa lúc bù đắp vào lỗ hổng nhỏ của nữ sinh đối với tình dục, tiểu thuyết đứng đắn lúc nào cũng sẽ viết một vài đoạn ngắn không đứng đắn, nhiều nhất chính là miêu tả nhân vật nam chính, chẳng hạn như là Dịch biết cái mũi có thể tượng trưng cho kích cỡ bộ phận sinh dục của người đàn ông là từ một quyển tiểu thuyết tên là bố dượng, cuốn tiểu thuyết này rất lớn mật mà để cho bố dượng yêu con gái riêng, tình yêu như vậy đã vi phạm luân lý đạo đức và đã đi quá giá trị quan chủ yếu lúc bấy giờ, cho nên cuốn tiểu thuyết này mới vừa được đưa ra thị trường liền bị cấm, An Dịch cũng chỉ vô tình mới mua yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Có Chết Cũng Không Ly Hôn hoặc Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70Thân mời Người Tình Của Tổng Giám Đốc Đài Truyền HìnhThể loại Ngôn tình hiện đại, đô thị, HEĐộ dài 36 chương Converter ngocquynh520EditorMẹ Bầu + sani94 Betaer Mẹ BầuTrong tất cả các môi trường đều có những quy tắc ngầm, cũng như muốn có được nơi làm chân chisnhh thì mình phải đánhh đổi mọi thử. Như nữ chính chỉ là một cô gái bình thường, một phóng viên thực tập trong Đài Truyền hình, một người con riêng không được cha mình thừa nhận. May mắn, cô được con trai của người anh cùng cha khác mẹ với mình giúp đỡ nên cuộc sống cũng tạm là Tổng Giám đốc Đài Truyền hình cao cao tại thượng, đẹp trai, tài giỏi, là niềm mơ ước của bao cô gái nhiên có một lần khi cô đi làm về muộn gặp phải bọn lưu manh, anh đã đóng trọn vai trò người hùng cứu mỹ nhân cứu cô thoát khỏi cảnh ngộ nguy từ lần gặp gỡ vô tình ấy, trái tim non trẻ của cô đã bị anh chiếm không muốn đánh mất bản thân để trở thành phóng viên chính thức trong Đài Truyền hình, nhưng trước sự uy hiếp của lão chủ nhiệm phòng, vì không muốn mình bị đuổi việc, cô đã tự nguyện đánh đổi bản thân để trở thành người tình bí mật của anh. Cô kết thân với một cô gái cùng làm việc trong Đài Truyền hình, nhưng không ngờ, cô bạn gái ấy lại là đối tượng mà anh đang tìm mọi cách để theo đuổi. Cô trở thành nô lệ của anh, thành công cụ để anh phát tiết mỗi khi anh tức giận, nhưng cô vẫn phải mỉm cười vẻ không sao cả với người bạn thân của được một chàng trai ưu tú theo đuổi, nhưng cô không có cách nào đáp lại, bởi trái tim cô đã trao trọn cho người đàn ông bạc tình kia mất rồi. Cô mang thai đứa con của anh, nhưng anh cho rằng cô đã dùng đứa con để níu kéo anh... cô nên bỏ hay nên giữ lại đứa con này đây?*****************Đoạn trích 1Người đàn ông say rượu, uống từng ngụm từng ngụm hết sạch toàn bộ nước trong chén!"Cô là ai?" Người đàn ông đã tỉnh táo ra rất nhiều, ngửng đầu lên hỏi cô gái ở bên cạnh!"Tôi là một phóng viên nhỏ, a... " Cô khẩn trương chạy lại bàn trà, cầm tập tài liệu tới. "Chủ nhiệm của chúng tôi bảo tôi mang tập tài liệu này lên cho tổng giám đốc ký tên!"Tưởng Vũ Hàng, Tổng giám đốc trẻ tuổi của MBS chợt kích động, lảo đảo đứng lên, một tay ôm lấy lấy cô phóng viên nhỏ kia!"Tổng giám đốc..." Quan Tĩnh sợ tới mức kêu to, thất kinh đẩy cánh tay giống như sắt của anh ra!Thật tuyệt, dáng người rất đẹp, eo rất nhỏ, ngực rất nở nang... cánh tay tráng kiện đụng chạm vào nơi ngực. Thật là lớn... căng đầy... mềm mại, cảm giác sờ vào thật thích... ngay tức khắc đã hấp dẫn dục vọng đàn ông của anh nổi lên! Bàn tay to của anh không kiêng nể gì nữa, một tay mò mẫm ở nơi ngực của cô, một tay đi tới nơi giữa hai cánh hoa của cô!"Tổng giám đốc, anh buông tôi ra, tôi chỉ là người mang tài liệu đến cho anh...!"Tưởng Vũ Hàng áp má vào bên tai cô nỉ non "Tôi thích cô! Cô rất đẹp, dáng người vừa vặn, đúng là loại thân hình tôi yêu thích! Hiện giờ cô cho tôi... tôi rất hy vọng, cô muốn gì... tôi sẽ cho cô... được không?""Không..." muốn cô dùng thân thể để trao đổi công việc ư? Cô không cần, chẳng đáng!Nụ hôn của anh vẫn áp sát, bàn tay to của anh thuận tiện vuốt ve trên người cô, đôi môi cực nóng không ngừng dao động ở trên cổ cô. "Xin cô đấy, đừng cự tuyệt tôi... được không? Tôi đã bị cự tuyệt... bị cự tuyệt đến mức không còn đủ tự tin nữa rồi! Nếu cô lại cự tuyệt tôi nữa, tôi nghĩ tôi sẽ khóc mất... thật đấy!"************************Đoạn trích 2Quan Tĩnh vừa mở cửa phòng, từ bên trong căn phòng tối đen vang lên một giọng nói đầy châm biếm của đàn ông “Khá lắm, không ngờ cuộc sống về đêm của cô lại muôn màu muôn vẻ như vậy!"Cô chạy nhanh tới bật công tắc đèn, khi nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong thật sự xuất hiện ở trong phòng của mình, cô hưng phấn đến mức phát ra tiếng nức nở "Không phải là anh nói sẽ không tới đó sao? Chẳng phải là anh không cần em nữa sao?" Hai tay cô bưng kín lấy miệng, nước mắt cũng lập tức đã ươn ướt bàn tay mình!Nhìn thấy cô kích động như vậy, cũng không biết vì sao, vốn dĩ anh nghĩ sẽ hung hăng ép hỏi cô, chất vấn cô một trận, vậy mà cơn giận dữ trong người anh nhất thời giảm phân nửa!"Có phải cô đã ước gì tôi không cần cô nữa hay không? Bởi vì cô đã có người mới để vui vẻ rồi kia mà?"Không biết anh có chú ý tới ngữ điệu trong lời nói của anh có nồng đậm vị chua hay không,!******************Đoạn trích 3Ở bên trong phòng tuyến cảnh giới, Quan Tĩnh nhìn thấy Tưởng Vũ Hàng đi giày Tây đang cầm micro!Nhìn thấy ánh mắt kiên nghị không sợ nguy hiểm của anh, cô không nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thế xông thẳng vào trong khu vực bảo vệ." Vũ Hàng... " sự lo lắng của cô không lời nào có thể miêu tả hết được, nước mắt rơi lã chã!"Quan Tĩnh, sao em lại tới đây? Nơi này nguy hiểm lắm, em mau đi ra ngoài đi!" Tưởng Vũ Hàng tắt micro, tiến đến phía trước ngăn không để cho cô tới gần khu vực nguy hiểm!"Vũ Hàng, đừng mà..." Quan Tĩnh vừa khóc vừa lắc đầu, cô không muốn anh bị nguy hiểm, dù chỉ là chút xíu. Cô giật lấy micro của anh "Để em đến phỏng vấn cho, em là phóng viên chuyên nghiệp, em biết đưa ra tin gì mới có thể thu hút được ánh mắt của khán giả, em biết phỏng vấn điều gì mới là quan trọng nhất!"Tưởng Vũ Hàng không buông tay."Anh cũng đã từng được học về truyền thông, cũng có thẻ phóng viên, hơn nữa thành tích còn rất xuất sắc. Em hãy tin anh, nhất định anh sẽ thu thập được tin tức rất tốt!""Không, để em!""Không được, em là phụ nữ có thai! Em lại còn là mẹ của cục cưng của anh nữa... Tĩnh Tĩnh, hãy chăm sóc bản thân em và con của chúng ta cho tốt nhé!" Tưởng Vũ Hàng giữ hai bả vai cô, nhắn nhủ lại những lời chân tình thắm thiết "Ngàn vạn đừng khóc, anh sẽ không sao đâu!""Nhưng... rất nguy hiểm!" Cô nhìn về phía cách đó không xa, nơi có các nhân viên đang lội vào trong đường ống dưới nước để kiểm tra! Hiện tại cũng chưa rõ bom được chôn ở nơi nào, ngộ nhỡ không cẩn thận mà giẫm phải một cái thì...Thảm cảnh diễn ra sau đó... cô hoàn toàn không dám nghĩ tiếp!"Tĩnh Tĩnh, anh thật sự yêu em, xin em hãy tin anh!"... Tiếng NgườiGiới thiệu Tiếng người nói về khoảng thời gian 5 tháng trong cuộc đời một đôi vợ chồng trẻ đã sống nhiều năm ở Mỹ rồi về lại Hà Nội. Trong 5 tháng đó, họ vẫn rất yêu nhau trong khi vẫn nghĩ đến những người khác theo cái lối mà người đời có thể gọi bằng chữ "ngoại tình". "Ngoại tình" mà không hề ngoại tình bởi vì họ không hề dằn thì đây là một câu chuyện hôn nhân và ngoại tình? Không hẳn vậy. Tác giả đã chọn hôn nhân như một cái dây chằng chính trong cuộc sống con người bởi vì nó là sự hợp nhất cao nhất về mặt hình thức mà hai cá thể người đơn lẻ trong đời sống có thể đến được với nhau bằng lựa chọn có ý thức tình cha mẹ, anh em là thứ người ta không lựa chọn bằng ý thức được. Và tác giả đã thử đẩy các biên độ của nó; đẩy các khái niệm có tính hữu cơ mà xã hội vẫn gắn cho hôn nhân, như lòng chung thủy, sự phản bội, cái hợp nhất có ý chí này có thể làm những gì với con người và ngược lại con người có những lựa chọn gì với nó; ý tác giả đang muốn nói đến chữ "lựa chọn" như là lựa chọn chủ động và có tính nhân bản sau khi đã ở bên trong cái khung "hôn nhân". Có thể nào xóa mờ nó đi không, xóa được đến đâu, cái gì bị mất một cách thực sự và cái gì bị mất đi một cách ước lệ trong sự xóa mờ đó. Cao hơn, tác giả muốn biết từ sự xóa mờ đó, đâu là những câu hỏi thực sự mà người ta cần phải đối diện và trả lời trong cuộc sống; đâu là những câu hỏi chỉ có tính tu từ. Tác giả tin là việc phân biệt rõ hai trạng thái phân vân này là mấu chốt mang lại hạnh phúc cho con người. Quân Nhân Trong Khói LửaThể loại quân nhân, hiện đại, đô thị tình duyênSố chương 72 chương + 1NTEdit DươngTrong mỗi cuộc chiến tranh tàn bao luôn có những mối tình bất cảnh của câu chuyện được diễn ra ở chiến trường Myanmar vô cùng tàn bạo, nội chiến không tranh đổ máu là chuyện bình Tại Tư một lần đi công tác, vô tình gặp phải tình thế nguy hiểm, cô bị người Myanmar trói thành một cái bánh chưng. Sinh tử trước mắt, may mà gặp anh...[Văn án 2]Thượng Tá khu vực phía bắc Myanmar × tù binh bắt được ngoài ý muốn là phóng viên xinh muốn khống chế của hắn rất mạnh. Ừm... Các phương diện khác cũng rất -Lời tác giả1. HE, sủng sủng Không ngược không thảm, quá trình ngọt vô -Nhân vật chính Chu Giác Sơn × Du Tại Tư Diệt Thế Chi LongThể loại đô thị, huyền huyễn, mạt thế....Ở mạt thế đã 10 năm cứ như vậy mà Tô Hạo trãi qua,rồi cuối cùng cũng chết đi. Tuy nhiên hắn lại có cơ hội sống lại 3g trước khi mạt thể xảy ngờ hơn nữa là.... linh hồn của hắn nhập vào một con là Tô Hạo bắt đầu truyền kỳ của mình, gào thét tinh không, tiêu diệt thi hoàng thú thần, thôn phệ Thần Long, ngàn vạn vị diện tại vì hắn hung uy mà run rẩy!Hắn có nhiều danh tự Diệt Thế Chi Long, Tử Vong Hóa Thân, Bột Hải Chi Chủ... Quán Mì Tư CaChuyển ngữ Magic BeanThể loại Hiện đại, dịu dàng sủng nịch công X rộng rãi lạc quan thụ, cưng chiều lẫn nhau, ấm áp, có thịt, nhẹ nhàng, quân nhân, chuyện tình nhẹ nhàng sâu lắng vừa tình yêu đôi lứa vừa từng cảm đồng đội của đôi bộ đội đặc chủng. Trong hoạn nạn mới gặp được chân tình cũng giống như công và thụ. Trong một lần làm nhiệm vụ, thụ bị trọng thương sau đó mất trí nhớ nên tinh thần không ổn định. Công từ bỏ tương lai sáng rực, dứt khoát xuất ngũ cùng thụ, giúp thụ điều trị khôi phuc, hoạn nạn có về một đôi lính đặc chủng nghèo giải ngũ, không có tình tiết kịch tính, chỉ có nhẹ nhàng thoải câu chuyện tình yêu bình dị giữa ông chủ quán mì và ông chủ tiệm trái cây. Hào Môn Đệ Nhất Thịnh HônNữ chính là siêu trộm, còn nam chính là Tổng giám đốc giàu có. Từ ngày biết cô ta anh như người say mê khao khát được yêu hơn bao giờ cô dâu vừa mới cưới, niềm hứng thú mỗi ngày là được tiêu tiền. "Em muốn mua khu nhà cao cấp, 7 tầng!". "Được, mua!". "Em muốn mua xe thể thao, 7 chiếc!". Tất cả đều được anh ta đáp ứng."Em muốn dùng khu nhà cao cấp cùng chiếc xe thể thao kia để nuôi tình nhân!". Có phải đây là một sự đòi hỏi quá đáng của cô gái xinh đẹp? Mạch Thượng Nhân Như NgọcThể loại Ngôn tình, thanh xuân vườn trường, đô thị tình duyên... mà chả rõ nữaMở màn là một cảnh vô cùng nóng bỏng nhưng chỉ là hình ảnh cô đang dẫn dụ anh mà thôi, cô muốn thử xem anh có phải là gay như lời đồn không mà thôi. Nhưng cô nào đâu biết được cô lại đang mắc bẫy của đoạn ngắnNgười con gái nâng chân lên đè lên ghế. Dáng người mảnh khảnh hơi hơi cúi xuống, tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Đôi mắt sắc hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm chàng trai đang bị mình vây lại, vẻ tìm tòi nghiên không nói gì cả. Cả cơ thể bao trùm trong màu nắng. Đẹp, đến kì lạ!Người con trai bị nhìn chằm chằm khẽ nhíu mày, gấp cuốn sách lại, phun ra một chữ "Xuống!"Trúc Ngải Mạch vẫn không di Hàn có chút khó chịu nhìn người thiếu nữ trước mặt. Cô hơi cúi người, cổ áo sơmi trễ xuống, thấp thoáng thấy được màu nude của chiếc áo lót thể thao ôm lấy vòng một nho nhỏ. Chiếc váy đồng phục quá ngắn, lại bị cô nhấc chân đặt lên ghế, lộ ra phần đùi trắng mịn. Anh hơi nuốt nước bọt, lần đầu tiên phát hiện ra bản thân lại thừa thãi testosterone đến càng thêm nhíu chặt, lạnh giọng nói "Xuống, lập tức!"Trúc Ngải Mạnh hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo nhìn người kia, không hiểu sao lại nói một câu không trong ý định ban đầu "Hừ! Cậu, muốn đấu với tôi? Sở Bần Hàn, cậu, suốt đời cũng ở dưới tôi thôi!"Nói rồi, mới kiêu ngạo thu chân lại, rời đi. Một cơn gió nghịch ngợm khẽ chạy qua, nâng nâng tà váy. Nhẹ đến mức Trúc Ngải Mạch không hề phát hiện ra chút bất thường có một người khác, ánh mắt tối sầm, môi lại hơi hơi nở nụ như, là màu con trai khẽ thở dài, hơi lẩm nhẩm tự nhủ "Ở dưới? Ai trên, ai dưới còn chưa rõ đâu, lúa mạch trộn rau ngải ngốc ạ!"Nói rồi, lại khẽ cười ngây ngốc!Trích đoắn ngắn 20h ngày 1/1/XXXX"Vô Ưu", "chó săn" đệ nhất showbiz tung tin shock đầu năm, nã phát đạn đầu tiên cho một năm mới nhiều chuyện thú bùng bị đưa lên thớt lần này là Ảnh đế nổi tiếng nhất trong vòng 8 năm qua, Sở giật tiêu đề "Sở Ảnh đế không phải gay, là thật hay giả?"Phía dưới là một loạt ảnh vị Ảnh đế điển trai nào đó đang hôn một cô gái dưới tòa nhà Công ty truyền thông Chi đặc sắc hơn, kèm với đó, Vô Ưu còn "tặng kèm" 1 video 4GB quay tường tận quá trình theo đuổi Ảnh đế, cùng cú tát thần thánh của người con gái bí ẩn dành cho vị Ảnh đế nào đó!Các Đại Mạch kêu gào "Chị dâu đánh hay lắm! Sao có thể ôm hôn nhau ngoài đường phát cẩu lương như thế? Ủng hộ chị dâu nghiêm dùng gia pháp!"Các chị em fans nhà "một số" nữ idol "nào đó" "Đám Đại Mạch đó đúng là giở mặt nhanh như lật bánh tráng! YYY nhà tụi tui đẹp thế, chỉ vừa hơi chạm vào người Ảnh đế nào đó có chút mà đã lao vào táp như cún rồi. Nay lại tung hê một người không thấy mặt là chị dâu ư? Haha, méo biết là gái hay trai nữa đó! *mặt khinh bỉ.*"Người qua đường "Haha, vừa đầu năm mới đã có drama, mua bịch bắp rang ngồi đợi mấy người diễn trò nè!"Mà lúc này, nhân vật không rõ là gái hay trai nào đó đang nằm bẹp trên giường, thở hổn hển, giơ tay muốn cào nát cái bản mặt đẹp trai trước mắt, nghiến răng nghiến lợi "Sở Hàn! Khốn khiếp! Lăn xuống cho bà!"Sở Ảnh đế cười cười đáp "Tiểu Mạch, em nói anh say rồi mà!"Trúc Ngải Mạch nhíu mày, việc này có liên quan?Sở Hàn vẫn híp mắt cười cười, khuôn mặt như lão hồ ly lâu ngày đã thành tinh "Người ta say rồi. Người ta không thể kiểm soát được bản thân đâu!"Người nằm dưới muốn phun lửa, đôi mắt to tròn trừng lớn "Khốn khiếp! Sở Hàn, anh đây là cưỡng bức dân nữ!""Ồh!"_ người nào đó cảm thán, hành động lại càng nhanh hơn một chút, đổi lấy tiếng rên rỉ yêu kiều của người con gái dưới thân, bên môi lấp lánh ý cười đắc thắng, chỉ vào một góc đang có đèn nháy khi lóe khi tắt."Tiểu Mạch, bộ dạng này của em mang ra ngoài thì có ai tin là bị cưỡng bức chứ?"Lúc này, Trúc Ngải Mạch vốn hung dữ mới rụt vuốt lại sợ hãi "Sở....Sở Bần Hàn! Tên khốn! Anh.... anh dám quay lại? Anh,..., cái tên điên này!"Sở Ảnh đế có chút buồn cười, hôn nhẹ lên trán người con gái trong tim, khẽ thấp giọng "đe dọa" "Không những quay, còn muốn gửi cho bên "Vô Ưu" nữa kìa!"Cp Nam Ảnh đế vẻ ngoài dịu dàng nhã nhặn, bên trong tính cách điên cuồng, ác liệt × nữ quản lí bề ngoài lạnh lùng quyết đoán, bên trong lại nóng nảy khó loại đô thị tình duyên, thanh xuân vườn trường, ngọt, cẩu huyết xíu, gương vỡ lại lànhDự định 2 phần Phần 1 thanh xuân vườn trườngPhần 2 thành lập sự văn án chỉ nhằm mục đích thả thính, ai tin ráng chịu nhá!Tên chị nhà khá "dị".Nguồn gốc tên và biệt danh của chị nhà sẽ được bật mí trong truyện nhé! Tui không dám không định là "bá", nhưng mà sẽ "độc" Giày Ba Lê[Tác giả Cloudsyin - Thể loại Đô thị , Ngôn Tình ]Bạn đang đọc truyện Giày Ba Lê của tác giả Cloudsyin. Một thiếu niên nghèo khổ, lại đem lòng yêu mến một công chúa thật lâu…Công chúa nhỏ sống trong lâu đài cao vời vợi, tắm mình trong ánh nắng rực rỡ, cuộc sống hạnh phúc, tràn ngập yêu thương, cô nào hay biết có một chàng trai ở một góc tối, dáng vẻ lam lũ, quần áo cũ nhàu, lặng lẽ dõi theo cô, ngày này qua tháng trai chỉ dám ngắm nhìn công chúa từ xa, bởi cậu biết cậu không xứng với công chúa hơn nữa công chúa đã có người mà mình thích. Chàng trai chỉ có thể âm thầm giữ lấy tình cảm đơn phương của mình, cho đến một ngày trời cao rủ lòng thương xót, an bài cho hai người gặp nhau...Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Làm Dâu Nhà Giàu hoặc Ông Xã Em Là Thú Nhântimtruyen Mời các bạn tiếp tục đọc! Nam Chính, Nữ Phụ Ta Không Cần Các NgươiCô _ Giang Thục Anh là một nhiếp ảnh gia tài năng, nổi tiếng khó tính thẳng thắn, nên trong công việc được rất nhiều người nể trọng. Vì quá thẳng thắn có sao nói vậy không sợ trời không sợ đất, nên đã gần 30tuổi mà vẫn chưa có bạn kì nghỉ phép vì buồn chán liền tìm một cuốn tiểu thuyết đọc giết thời gian. Nhưng hôm sau cô liền nhận ra mình xuyên vào cuốn tiểu thuyết đó, còn xui xẻo hơn là cô xuyên vào một nữ phụ ngu ngốc, kiêu căng còn lẳng lơ... Đã thế còn phải chết thảm nữa chứ! Trời ạ! Tại sao không cho cô thành nữ chính được mọi người yêu mến, còn có nhiều mỹ nam bảo vệ?Mà thôi kệ đi, đã lỡ xuyên vào đây rồi thì phải sống tận hưởng vậy. Nhưng không ngờ dù cô đã cố tránh đám người nữ chính nam chính, nhưng vẫn gặp phải họ. GIỚI THIỆUNăm túc xá học viện S, ba chiếc quạt trần không ngừng quay nhưng hơi nóng vẫn phả vào mặt, đến cây xương rồng cũng phải đổ mồ hôi.“Tối mai ở đại học A có hotboy mời cơm, tớ đồng ý giúp các cậu rồi, không ai được trốn hết.”“Từ khi nào mà cậu đã cưa được sinh viên trường A thế?” Có người hỏi.“Trùng hợp thôi trùng hợp thôi.” Tiểu Chúc cười tủm tỉm nói “Tuy học viện S không là gì thật nhưng chúng ta đều là khoa báo chí mà, biết đâu sau này có cơ hội trở thành đồng ngh ... Editor Sắc TeamVăn án Diệp Mông chấm dứt chuỗi ngày làm việc ở Bắc về nhà, kết hôn một cách nhanh ngờ ngay đêm tân hôn, Diệp Mông lại quay về Bắc chồng ở nhà đăng 10 dòng trạng thái lên wechat một lúc, khoe mở party thoát ế tại Mông xem như không có gì, để mặc anh tác oai tác muốn bắt Diệp Mông về quê, chồng mới cưới của cô tìm đủ mọi cách, thậm chí đòi ly hôn, gửi giấy báo bệnh hiểm nghèo, vân vân. Mà Diệp Mông không hề quan tâm, một mực ở lại Bắc Kinh lăn A Đúng là một người phụ nữ có trái tim sắt B Hôm nay anh đẹp trai đó đi Bắc Kinh sao?Hotboy trấn lạnh lùng, đẹp trai, tội nghiệp x Mỹ nhân thành phố xinh đẹp, mỹ loại Hôn nhân chị em, không nghiêm túc. Hoàn cảnh tạo nên tính cách, câu này quả nhiên không họ Diệp là nữ tôn, còn Diệp Mông là độc tôn. Không cần nói cũng biết, cô đã sống trong sự ấm áp bao bọc đến nhường nào. Nhưng cũng chính vì như vậy, tính cách của Diệp Mông cũng rất khác người. Từ nhỏ đến lớn luôn nhận được tình yêu đầy ắp và không có chút áp lực, cho nên cô học hành làng nhàng không cần cố gắng. Thế nhưng lòng bao dung và sự yêu thương dành cho người khác thì cực kỳ to lớn. Bằng chứng rõ ràng nhất chính là cô chỉ muốn yêu đương với các em trai, không vì cái gì khác, chỉ vì cô muốn có người để mình cưng chiều, để mình chăm sóc. Nhưng cũng chính vì vậy, không có cuộc tình nào có thể bền lâu. Bởi vì con người luôn phải trưởng thành, các em trai trong mối quan hệ với cô cũng có lúc muốn “vùng lên” để nắm thế thượng phong. Và chính vào lúc đó, Diệp Mông lại muốn kết thúc. Cô thích tự do chứ không thích bị người khác kiểm soát hay chiếm hữu. Cứ quanh quẩn như vậy, chẳng đâu vào đến ngày cô vì một tình huống phát sinh trong công việc, tức giận bỏ về quê. Kiểu người của Diệp Mông là thế, cô không muốn cố gắng chứ không phải không giỏi. Nếu cô thích nhàn hạ, chỉ làm nhân viên quèn thì đó chính là do cô muốn, chứ không phải vì bất kỳ áp lực nào. Thế cho nên, khi Diệp Mông muốn nỗ lực thì không ai có thể ngăn cản. Nếu có người muốn cản, thì kết cục chính là như bây giờ, cô cứ thế bỏ đi, không thèm quay mà như vậy cũng tốt, Bắc Kinh xô bồ quá, vẫn là về quê nhà với gia đình thì hơn. Ninh Tuy là một trấn nhỏ, không phải cái gì cũng có nhưng mà có cực phẩm. Cực phẩm này Diệp Mông vừa nhìn đã thích, rất hợp “khẩu vị” của cô. Một đêm trăng sáng sao thưa, bên hồ thơ mộng, Diệp Mông gặp được “em trai” siêu soái siêu ngầu siêu lạnh lùng. Diệp Mông nghĩ thầm, chị đây “chốt” em rồi. Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust AvelandLần đầu tiên nhìn thấy Diệp Mông, Lý Cận Dữ nghĩ, bà chị này cũng lộ liễu quá rồi. Anh biết ngoại hình mình rất tốt, nhưng chị gái kia cũng rất xinh đẹp mà, trông thành thục như vậy mà chẳng lẽ trong sáng tới mức chưa thấy trai đẹp bao giờ sao? Thật ra thì Diệp Mông cũng tính là trong sáng đấy chứ, yêu ghét rõ ràng. Cô có cái nhìn thưởng thức đối với Lý Cận Dữ, cũng không e dè như thiếu nữ mà cứ thoải mái thể hiện ra, lần gặp sau lại táo bạo hơn lần gặp trước. Trấn này nhỏ mà, đầu đường không gặp cuối ngõ cũng gặp, đong đưa một hồi, lại chạm Mông hơn Lý Cận Dữ hai tuổi, không tính bề ngoài vì cả hai đều trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, nhưng cũng ngót nghét 30 rồi, không là cáo thì cũng là sói. Có điều, Diệp Mông không nói với Lý Cận Dữ bản thân mình đặc biệt hứng thú với anh còn có nguyên nhân khác. Tình trạng của Lý Cận Dữ cô đã từng nhìn thấy, chính là triệu chứng của bệnh trầm cảm, mà mẹ của cô, lại tự sát vì bệnh này. Cho nên, xuất phát từ tình yêu sét đánh cũng được, mà xuất phát từ trái tim rộng mở vì người mẹ đã mất cũng được, Diệp Mông cảm thấy cô nên ở bên cạnh anh trong lúc này.“Lý Cận Dữ, tôi sẽ giành lại thế giới này cho cậu.”Đây là câu tỏ tình mà Diệp Mông đã nói với anh, vậy mà anh lại tin. Một người có quá khứ tàn khốc, từng bước qua quỷ môn quan, sống vật vờ suốt năm năm như anh, lại có người muốn vì anh mà làm nhiều việc như vậy. Lý Cận Dữ cũng muốn tình chị em đã bắt đầu một cách đơn giản là thế. Nhưng chưa kịp làm quen với tính cách của đối phương thì Diệp Mông nhận được tin phải về Bắc Kinh, đây chính là thử thách đầu tiên của hai người. Lý Cận Dữ vốn đã không tin vào thế giới này, chấp nhận Diệp Mông cũng chỉ là muốn thử chút cảm giác mà thôi. Thế mà chưa gì cô đã bỏ chạy rồi, đương nhiên anh sẽ không giữ, cũng sẽ không tiếp tục một mối quan hệ không có gì chắc chắn như vậy. Lý Cận Dữ nói chia còn cách nào khác, Diệp Mông đành phải… lôi anh đi đăng ký kết vậy, cái tình tiết bá đạo mà mấy anh tổng tài hay dùng nay được chị Diệp áp dụng đầy đủ lên người em trai Lý. Có lẽ ngay cả hai người trong cuộc cũng không hiểu nguyên nhân mình làm như vậy, họ chỉ có thể chắc chắn một điều, không ai xem việc này là trò đùa. Một người dùng cách này để giữ lấy niềm tin của người kia, còn một người là dùng cách này để giữ lấy bước chân của người còn lại. Nhưng mà, yêu xa khó lắm. Hai người vì chuyện này mà cãi nhau, giận nhau, nhưng cũng vì chuyện này mà hiểu nhau. Đúng lúc này, mọi bí mật được hé lộ. Cuối cùng, Diệp Mông cũng biết được tại sao khí chất của Lý Cận Dữ không hợp với trấn nhỏ Ninh Tuy, bởi vì anh vốn thuộc về Bắc Kinh phồn hoa này. Vì sao một thiên tài gia thế hiển hách như anh lại bị bạo hành tàn nhẫn đến mức trầm cảm? Tại sao anh cam chịu làm một người tầm thường chỉ để cầu mong bình yên? Cô không có cách nào tưởng tượng một Lý Cận Dữ trẻ tuổi nhiệt huyết làm cách nào mới có thể vượt qua sự chà đạp như vậy để vươn lên vừa mạnh mẽ vừa rực rỡ như bây giờ. Bởi vì Lý Cận Dữ không nói, anh là vì cô. Vì cô mang ánh sáng đến cuộc đời tăm tối của anh cho nên anh chấp nhận không trốn chạy nữa, chấp nhận đi ngược chiều gió, một lần nữa đối mặt với nỗi đau nhiều năm trước. Anh quay về, giải quyết vụ án của mẹ cô năm đó, giải quyết mối quan hệ đã lâm vào bế tắc giữa mình và mẹ, dọn sạch rào cản tâm lý giữa anh và cô. Chính nhờ Lý Cận Dữ, một vụ án tưởng chừng rời rạc và chẳng có gì đáng ngờ, sự thật lại là một vụ án tâm lý liên hoàn vô cùng nguy hiểm cho xã hội, mà trong đó rất nhiều người thân quen của Diệp Mông và anh là nạn nhân. Mọi chuyện cuối cùng cũng đi đến hồi kết. Ai có tội thì trả giá, nhưng Lý Cận Dữ vĩnh viễn không thể có được bất cứ sự hồi đáp nào nữa. Nhưng có lẽ anh cũng không quan tâm, bởi vì đã có người nói cho anh biết“Chỉ cần em yêu anh, thế giới này cũng sẽ yêu anh.”Cô gái của anh nói được làm được. Cô đã giành lại thế giới này lại cho anh, chỉ có điều Diệp Mông không biết, từ khoảnh khắc cô bước vào cuộc đời anh, cô chính là cả thế giới. Chị à, anh yêu em. ____“ “ Trích từ truyện.*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạCre Google/Huaban Editor Sắc TeamVăn án Diệp Mông chấm dứt chuỗi ngày làm việc ở Bắc về nhà, kết hôn một cách nhanh ngờ ngay đêm tân hôn, Diệp Mông lại quay về Bắc chồng ở nhà đăng 10 dòng trạng thái lên wechat một lúc, khoe mở party thoát ế tại Mông xem như không có gì, để mặc anh tác oai tác muốn bắt Diệp Mông về quê, chồng mới cưới của cô tìm đủ mọi cách, thậm chí đòi ly hôn, gửi giấy báo bệnh hiểm nghèo, vân vân. Mà Diệp Mông không hề quan tâm, một mực ở lại Bắc Kinh lăn A Đúng là một người phụ nữ có trái tim sắt B Hôm nay anh đẹp trai đó đi Bắc Kinh sao?Hotboy trấn lạnh lùng, đẹp trai, tội nghiệp x Mỹ nhân thành phố xinh đẹp, mỹ loại Hôn nhân chị em, không nghiêm túc. 5 năm tháng 10, 2019“Mông Mông, mau đến đây cắt hành tây!” Từ trong bếp truyền ra tiếng gọi lớn.“Vâng!” Diệp Mông lười biếng đáp lại, vứt điều khiển sang một bên, đi vào phòng bếp, cô út đang bỏ từng con cua vào trong nồi, Diệp Mông xắn tay áo bước đến, lắc đầu nhìn vào trong nồi “Thảm quá.”Cô út thấy kiểu làm bộ làm tịch của cô, trợn mắt “Thế lát nữa cháu đừng có ăn.”“Thế thì cháu còn thảm hơn đấy.” Diệp Mông cười đùa nói “Thật ra, ở Bắc Kinh nhiều năm vậy rồi, nhớ cô với bà nội thì không bao nhiêu mà chỉ nhớ mỗi món cua này của cô thôi ạ.”Cô út đậy nắp nồi lại, mắng cô “Không phải hồi xưa toàn nói với cô và bà là ông chủ ngày nào cũng mời mày ăn sơn hào hải vị à, sao, cua bị loại khỏi danh sách hải sản tươi ngon rồi? Đừng có nói là không giống vị cô làm, từ nhỏ giờ cái miệng mày là khéo nịnh nhất, không bao giờ nói gì thật lòng, tin mày cô đi đầu xuống đất.”Diệp Mông cười cười, không nói gì, tha phương ở Bắc Kinh mà, sung sướng hay khổ sở, thật hay giả gì chỉ mình cô rõ. Trong nhà không ai ủng hộ cô một mình giữa Bắc Kinh, Diệp Mông cũng không muốn kể thật để họ thêm đau lòng. Bỏ hành lên thớt, đầu óc cô bỗng nhiên trống rỗng “Cắt thế nào ạ?”Cô út biết mấy năm nay ở Bắc Kinh cô chưa vào bếp lần nào “Tùy con, cắt thành thịt luôn cũng được.”Phập! Diệp Mông dứt khoát cắt một dao xuống, lẩm bẩm nói “Thế thì lại tiết kiệm tiền quá.”“Đợi lát nữa bà đến...”Cô út ở đằng sau vừa thuần thục xắt gừng cho vào nồi, vừa nhẹ nhàng nhắc “Con đừng có cãi nhau với bà, khó khăn lắm mới về nhà một lần, đừng có làm trò cười cho hàng xóm. Người đàn ông này điều kiện cũng không tồi, bà cũng đã làm rất nhiều việc.....Tiểu Lưu ở ủy ban nói chỉ cần con thích, đêm nay sẽ vì con mà tăng ca.”Bà nội chưa hỏi cô, đã tự ý dẫn người ta đến nhà.“Con cũng thật sự cảm ơn cậu ấy,” Diệp Mông lơ đãng nhìn vào trong nồi “Bỏ chút rau thơm vào cua đi cô, tương ớt đâu ạ?”Diệp Mông vừa bước vào bếp đã loay hoay không ngừng.“Ngay phía sau tay con.” Cô út đẩy con người vướng víu này ra, nhịn không được nói “Cua cua cua, cả ngày chỉ biết có ăn cua, thông minh mấy cũng dùng vào việc ăn cua. Đi ra đi ra, đừng ở đây cản đường cản lối cô nữa.”*Cơn mưa mùa thu đến không hề báo Mông bị đuổi khỏi bếp, chán nản bước đến cửa sổ nhìn mưa rơi như hàng ngàn con nhện giăng tơ, che giấu cái nặng nề của nơi này, khiến người ta không thở được.“Cô Diệp làm việc gì ở Bắc Kinh?”Diệp Mông quay đầu, không gian lặng im bỗng xuất hiện tiếng nói của người đàn ông phía sau lưng cô. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi, từng cử chỉ hành động đều toát ra vẻ thành thục, trầm ổn. Tuy không gọi là đẹp trai, nhưng cũng tính là sáng sủa. Ở cái trấn nhỏ này, như vậy là rất ổn rồi. Nhưng kiểu thành thục trầm ổn này, lại không phải kiểu mà cô ta nói chuyện không hề giấu diếm, có gì nói nấy, có nhiều lúc, lại chỉ đứng im lặng hút thuốc. Có thể nhìn ra, anh ta vì áp lực kinh tế mới đồng ý kết hôn để ở vậy, không biết bao nhiêu đời nhà Diệp Mông đã phải mang dòng máu độc tôn, cả ba người cô của cô đều không thể sinh con, bây giờ đều đã ly hôn. Chỉ có mỗi mình bố Diệp Mông có thể sinh ra cô, không may là năm đó nhà nước bắt kế hoạch hóa, bố cô lại nằm trong biên chế, chỉ được sinh một con, nếu không sẽ bị đuổi việc. Do đó, Diệp Mông cứ vậy trở thành cháu độc đinh trong may, bà nội cô không trọng nam khinh nữ, cả nhà ai nấy cũng yêu thương, che chở cô. Diệp Mông học xong đại học ở thủ đô, cả nhà đã sắp xếp để cô có thể về quê làm việc, kết hôn, sinh con, dù thế nào cũng quyết không để cô ở lại Bắc Kinh.“Tôi đi làm thuê.” Diệp Mông xoay người, tò mò hỏi “Bà tôi đã hứa cho anh bao nhiêu tiền, anh mới đồng ý kết hôn với tôi?”Nhà Diệp Mông không khá giả gì. Nhà họ Diệp ở trong trấn bị xem là quý tộc thất thế, truyền thuyết bí sử cũng nhiều vô số kể, đến bây giờ ở trấn, trong mấy buổi hội trà của đám thư sinh vẫn còn nhắc đến chuyện xưa nhà họ Diệp. Nói đơn giản thì là hồi ông cố nội cô còn sống, cả nhà cũng được xem như có tiền có thế. Nhưng sau khi ông cố nội mất, họ Diệp âm thịnh dương suy, không còn người đàn ông nào có thể chống đỡ nổi cả gia tộc, cho nên tụt dốc đến nay. Mà nữ quyến trong nhà vẫn chưa tin nổi chuyện đó, vẫn còn sống trong thời huy hoàng ngày xưa, nhất là bà nội cô, một mực ép Diệp Mông phải ở lại trấn, thà làm cô tiểu thư nghèo túng chứ không muốn cô phải làm thuê khổ sở ở tận Bắc quý tộc nhà họ Diệp đã thất thế nhiều năm như vậy, nhưng có một chuyện vẫn phải duy trì, đó là nếu bên trai muốn đến ở rể, thì sẽ trở thành bù nhìn sống thật sự. Sau nhiều lần được mấy người cô khuyên hết lời, cuối cùng bà nội mới không ép người ta đổi họ để ở rể nữa, nhưng đứa con sinh ra buộc phải mang họ Diệp. Những chuyện khác bà đều có thể thỏa hiệp, riêng họ của đứa cháu thì không.“Đúng ra mà nói thì, tôi chỉ là xin bác trai cho vay mà thôi.” Người đàn ông đứng bên lan can, biểu cảm vẫn trước sau như một “Sau khi hai chúng ta kết hôn, không cần tôi phải mua nhà mua xe, hơn nữa bác trai còn nói sẽ giúp tôi mở tài khoản vay theo kiểu nhân viên. Ngoài ra, bà nội cô nói, căn nhà của tổ tiên ở phía Nam có thể đứng tên chúng ta, có điều phải đợi sau khi chúng ta 50 tuổi.”Diệp Mông “Đó là cái nhà tranh thôi, anh chưa đến 50 tuổi nó đã sập từ lâu rồi.”Người đàn ông mặc vest không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, ngẩn người, tàn thuốc không kịp gạt rơi xuống áo và lan can, nước mưa khiến áo thấm một vệt nhỏ. Anh cũng không để ý đến chiếc áo, chỉ nhẹ nhàng xin lỗi “Thật ngại quá, hay là ngày mai tôi tìm người đến sơn lại lan can này?”Diệp Mông nhìn anh hai giây, thầm đánh giá anh một hồi lâu mới nói “Được, cảm ơn. Có điều tôi thấy chúng ta hợp làm bạn hơn. Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện vay tiền của anh.”Cô út bưng trà ra tiếp khách, thấy Diệp Mông bước xuống lầu, vội gọi lại “Con đi đâu đấy?”“Phương Nhã Ân bị gãy chân, con đi thăm.” Diệp Mông không quay đầu, chỉ đáp lại qua loa.*Phương Nhã Ân và cô là bạn học cấp ba, là chị đại, đã bỏ học ngang để đi làm thuê ở Thâm Quyến từ hồi đó. Sau khi quay về thị trấn, cô ấy kinh doanh một tiệm Âu phục. Hai người từ bé đã mặc chung cái yếm mà lớn lên. Nhà họ Diệp chịu nhiều lời tai bay vạ gió ở trong trấn, Diệp Mông từ bé cũng đã là cái bia sống cho người ta nhằm vào, chỉ có Phương Nhã Ân là thay cô đánh lại mấy đứa thích bắt nạt giờ, Diệp Mông cùng cô gái gãy chân, Phương Nhã Ân đang điên cuồng chơi giải mật thất trong quán game. Chơi đến phòng thứ ba, ông chủ đã vội vã xin hai người số điện thoại để lần sau có mật thất mới liền mời hai người đến sau khi ra khỏi phòng, đến bãi đỗ xe, Phương Nhã Ân mới nhớ ra hỏi “Đúng rồi, không phải tối nay cậu xem mắt à? Sao tự dưng chạy đến đây chơi giải mật thất?”Diệp Mông hơi dừng bước, lùi lùi ra sau, xác định vị trí này cách xa tầm đánh của Phương Nhã Ân mới nói vòng vo “Tớ nói đi bệnh viện.”“Đi bệnh viện làm cái gì?” Phương Nhã Ân nghĩ ra rồi, con nhỏ này chắc chắn lại lấy cô ra làm lý do, từ nhỏ đến lớn đều là “Nhã Ân bị cảm”, “Nhã Ân té cầu thang”, “Nhã Ân đi lạc”, đủ thứ lý do.“Cậu bị gãy chân.” Diệp Mông nói xong liền cong chân bỏ Nhã Ân xù lông nhím “....Cậu ngứa đòn đúng không!!! Có phải bà nội cậu nghĩ rằng từ nhỏ đến lớn tớ đều sống rất lay lắt không?!”Dám lấy Phương Nhã Ân ra làm cớ cũng chỉ có Diệp Mông. Phương Nhã Ân từng là chị đại, tuy bây giờ đã rửa tay gác kiếm nhưng cả trấn vẫn không ai dám chọc vào Nhã Ân tức đến mức lên xe là muốn hút một điếu thuốc, có điều tìm mãi không thấy bật lửa đâu, đành vứt điếu thuốc đi, đạp ga, thuận miệng hỏi cô “Lần này về mấy ngày?”Diệp Mông ngồi ở ghế phụ, lại tặng cho cô một quả bom “Tớ nghỉ việc rồi.”Xe bỗng phanh gấp một cái, Diệp Mông không kịp phòng bị, ngã nhào về phía trước, bị khung ảnh con trai Phương Nhã Ân đập mạnh vào đầu.“................” Diệp Mông mặt không biểu cảm “Cậu kích động cái gì, có phải là tớ mang thai đâu.”“Mẹ nó, đang làm sếp ngon lành,” Phương Nhã Ân nhìn cô chằm chằm “Mắc mớ gì nói nghỉ là nghỉ hả?”“Công ty mời đến một người mới bên đối tác, chen vào ngay vị trí của tớ, nói gì mà trợ lý mới, sau đó lấy đi hết tất cả các đề án vất vả bao năm nay của tớ, khiến tớ mất đi hết quyền hành. Boss không có ý kiến gì, tớ đành bỏ việc thôi.”Phương Nhã Ân lại phanh kít xe lần Mông nổi khùng “Cậu lái xe đàng hoàng đi, tớ đã khấu đầu với con trai cậu hai lần rồi đấy, cậu mà còn phanh gấp nữa tớ gọi cậu là mẹ à.”“Đừng nha, bố cậu còn độc thân, gọi thế thì ngại lắm.” Phương Nhã Ân cười lớn “Nói chứ, sếp cậu có ý gì đây, cậu ở công ty nhiều năm vậy rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao, huống hồ, mấy năm nay cậu đều vì công việc mà liều mạng.”“Đúng thế.” Diệp Mông tựa vào lưng ghế “Nhưng người mới nói, sếp tớ sợ tớ vượt mặt sếp nên mới làm ra trò đó.”Đêm về, đường chật, xe vào thành phố lại nhiều, Phương Nhã Ân không ngừng lách trái lách phải “Nghe kiểu này, giống như là Câu Khải cố ý để họ đuổi cậu đi? Mẹ nó, thế còn nhà cậu thì sao?”“Nhà nào?”“Không phải cậu đến nằm mơ cũng mơ mua được một căn biệt thự ở Bắc Kinh rồi đón bà với cô đến ở à! Không phải nói năm nay có thể mua ba căn chung cư à?”“Không mua nữa, hơn nữa, nhà tớ cũng chỉ được mấy người phụ nữ với nhau, có mua thật rồi họ cũng không đi.” Diệp Mông nhìn mưa rơi ngoài đường, nói “Với cả, lần này tớ về, không định đi nữa.”Xe đi qua siêu thị, Phương Nhã Ân dừng mua bật lửa, người đứng xếp hàng đợi tính tiền dài dằng dặc. Diệp Mông ngồi trong xe nhìn đám thanh niên côn đồ ngồi xổm bên đường hút thuốc. Đây là chuyện thường ngày ở trấn Mông đã sớm ngán ngẩm cuộc sống chậm rì ở đây, nhưng cũng chán ghét cuộc sống tranh chấp nơi đô mới giành hết quyền hành của cô, Câu Khải lại không thay cô đòi lại công bằng, Diệp Mông cảm thấy tâm huyết bấy lâu nay đành cho chó gặm thật rồi. Nếu bên đối tác không mở miệng, cô cũng sẽ chủ động nghỉ Nhã Ân hút xong điếu thuốc mới lên xe, vừa lấy nước hoa từ túi xách ra vừa nói với cô “Cậu thật sự định không đi nữa? Phải nghĩ cho kỹ đó, ngày xưa cậu học cật lực năm năm mới đậu đại học, không phải là để đưa bà và cô rời khỏi chỗ này sao? Diệp gia nhà cậu đã thất thế bao nhiêu năm rồi, không dễ gì mới có được cậu là bắt đầu khởi sắc, có tiền đồ, giờ cậu lại cho nó quay về nguyên trạng rồi.”Trấn Ninh Tuy nhỏ, nhưng người lại nhiều, tai bay vạ gió ngập trời, từ nhỏ Diệp Mông đã cảm nhận được sâu sắc. Hồi bé, bài kiểm tra điểm 0 của cô còn bị người ta dán nơi lề đường, trong trấn đều khinh thường nhà cô âm thịnh dương tận bây giờ, vẫn có người nói, Diệp Mông ấy à, là cái đứa con gái kiểm tra xơi trứng ngỗng của nhà họ Diệp? Ông nội Diệp cũng xui thật đấy, con trai thì vô năng yếu đuối, sinh ra ba đứa con gái lại không có con, khó khăn lắm mới có đứa cháu, thì lại là con vịt giời. IQ thì bình thường, học năm năm cấp ba mới thi đậu đại Nhã Ân không cảm thấy IQ của Diệp Mông bình thường, chỉ là cô trời sinh thong dong, lười tính toán so đo mà thôi.“Bà nội tớ là người có chết cũng muốn chết ở đây, tớ khuyên không nổi, bà còn mong tớ kết hôn, sinh con, giữ hương khói nhà họ Diệp mà. Thôi vậy, tớ không muốn về Bắc Kinh nữa, ở đây tìm việc.” Diệp Mông nói thêm “Đúng rồi, lát nữa dừng ở con đường phía trước đi.”Phương Nhã Ân cũng lười khuyên, chuẩn bị khởi động xe “Đi đâu?”“Đến ngõ nhỏ ăn cua.”Phương Nhã Ân bất lực “IQ của cậu dùng để ăn cua hết đấy à. Nhưng hôm nay không được, chồng tớ không có nhà, không ai kèm con trai học. Hôm khác nha, tớ mời.”“Con trai cậu chưa lên mẫu giáo, làm bài tập gì?”“Con người này, đầu óc không nhớ gì cả, con tớ lên tiểu học rồi. Hơn nữa bây giờ con nít phải đua nhau ghê gớm lắm, tớ không thể để con mình thua từ vạch đích được. Con nhà ông Vương cách vách còn bắt đầu biết nói chuyện bằng tiếng Anh rồi đấy.”“Thôi được rồi.” Diệp Mông vốn cũng không định đi cùng cô “Vừa hay, tớ đi một mình, ăn xong lại đi dạo vòng vòng, nói không chừng lại gặp được định mệnh. Xa nhà nhiều năm rồi, cũng không biết những cậu em ở trấn lớn lên có đẹp trai không.”“Chậc chậc, cậu quá cố chấp với tình chị em rồi.” Phương Nhã Ân cười lắc quán cua cũ đã dời đi, cũng không dán địa chỉ mới, cả con hẻm trông vô cùng vắng này, cả thị trấn bao phủ bởi màu đen, đèn đường thưa thớt, có khi mặt trăng lại còn sáng hơn, mới giúp cô nhìn rõ phương Mông chuẩn bị đến công viên phía đối diện dạo một chậm rãi nhìn quanh, bên đường không có em trai nào, nhưng lại thấy mấy bác già đang luyện thái cực quyền, nhìn vô cùng nhàn nhã, vui đi thẳng đến tận bên bờ hồ, thấy có một hơn là, cô thấy cua trước, sau đó mới phát hiện bên cạnh cua là bên hồ không có đèn, nhưng trăng lại sáng vằng vặc, soi sáng mặt hồ không gợn chỉ có chút ánh sáng ấy, Diệp Mông cũng đủ thấy món cua đang được nấu bên hồ...Và một cậu thanh niên hình như còn trẻ, chắc là một em mặc một bộ đồ đen, ngồi trên lan can, áo khoác kéo lên thật cao, đầu đội mũ tai bèo màu đen. Sau đầu còn ướt sũng, từng giọt nước đọng trên tóc tí tách rơi xuống, phía sau lưng cũng thấm nước, như thể vừa tắm xong đã bị gọi đến biết tại sao, bóng người cao lớn, hơi cúi đầu này lại khiến Diệp Mông cảm thấy có chút đáng thương, như là một con cún hoang không có nhà để về như phát giác ra được điều gì, chàng trai vốn đang vùi đầu trong áo bỗng ngẩng đầu lên, lộ chiếc cằm gầy và chiếc khuyên tai lóe lên dưới trăng. Những tên bấm khuyên ở trấn này rất nhiều, nhưng nhìn thanh cao, cấm dục như vậy thì lại không hề trai nhìn về phía Diệp Mông, ánh mắt ướt sũng vừa ảm đạm vừa buồn, nhìn như tâm tình rất phức tạp.“Gì đấy?”Cún hoang nói chuyện rồi, giọng nói rất hay, như mang cả vị thanh thuần của nước bên hồ, như là rượu dưới mặt trời chói chang, rõ ràng là lạnh lẽo, nhưng lại rất nhẹ nhàng, chỉ là có hơi khàn khàn, hình như cổ họng bị Mông ban đầu là ngây ra, nhìn quanh một vòng, thấy xung quanh không người, chỉ có tiếng lá cây, cũng không có điện thoại để anh có thể nói chuyện với ai, trời thì tối, một con kiến qua đường cũng không có, chỉ có cô.“Còn nhìn nữa là thu phí đấy.” Ánh mắt lạnh lẽo của cún hoang nhìn qua.“............”Diệp Mông kinh ngạc chớp chớp mắt vài cái, mấy em trai bây giờ cũng nhỏ nhen, kiêu ngạo thật đấy.“Cô còn có chuyện gì không?”Được rồi, Diệp Mông ho nhẹ một tiếng, dù sao sở trường của cô cũng là da mặt dày.“Xin hỏi, cậu có...”“Không có tiền bày đặt cua gái cái gì?” Cún hoang bất ngờ liếc cô một cái, mắt hơi híp lại, ánh mắt lạnh lùng không kiên nhẫn “Bận rồi, cúp đây.”Mà lúc này, Diệp Mông mới thấy rõ dây tai nghe màu đen lộ ra từ cổ áo ra là đang gọi điện thoại?Ba phút trước.“Anh Tiểu Dữ.”“Gì đấy?”“Máy tính của anh ở đâu, cho em mượn cái phần mềm, em xem một chút.”“Còn xem1 nữa là thu phí đấy.”“Đừng vậy mà, là chuyện nghiêm túc....”“Cậu2 còn có chuyện gì không?” Anh ngắt lời.“Quỷ keo kiệt! Đừng có lúc nào cũng nhắc tiền vậy chứ!”“Không có tiền bày đặt cua gái cái gì? Bận rồi, cúp đây.”...........Không khí im lặng trở lại, mặt hồ lãng đãng gợn sóng, đầu thu, cả trấn đều yên tĩnh, cả tiếng chó sủa cũng không hoang tháo tai nghe xuống, vắt trên cổ áo. Dưới vành mũ là khuôn mặt lạnh lùng, viền môi rõ nét, ngồi trên lan can cúi đầu liếc nhìn cô, dường như rất quen với kiểu được con gái đến gần chào hỏi.“Muốn xin wechat à?”“Không phải.” Diệp Mông không thích kiểu con trai này lắm, nhất thời nhanh trí đáp “Đây là địa chỉ quán cua.”- -Xem và nhìn trong tiếng Trung cùng một chữ 看Cậu, cô và các đại từ xưng hô chỉ đối phương khác như trong tiếng Trung đều dùng một từ 你 Diệp Mông chấm dứt chuỗi ngày làm việc ở Bắc Kinh. Cô về nhà, kết hôn một cách nhanh ngờ ngay đêm tân hôn, Diệp Mông lại quay về Bắc chồng ở nhà đăng 10 dòng trạng thái lên wechat một lúc, khoe mở party thoát ế tại Mông xem như không có gì, để mặc anh tác oai tác muốn bắt Diệp Mông về quê, chồng mới cưới của cô tìm đủ mọi cách, thậm chí đòi ly hôn, gửi giấy báo bệnh hiểm nghèo, vân vân. Mà Diệp Mông không hề quan tâm, một mực ở lại Bắc Kinh lăn A Đúng là một người phụ nữ có trái tim sắt B Hôm nay anh đẹp trai đó đi Bắc Kinh sao?Hotboy trấn lạnh lùng, đẹp trai, tội nghiệp x Mỹ nhân thành phố xinh đẹp, mỹ loại Hôn nhân chị em, không nghiêm đăng 20 giờ thứ 2,3,4,5 hằng tuần.

thâm tình trong mắt anh