thì ra ông thẳng như này
Nhưng nếu cả dư địa lãi suất cũng đã cạn với mức lãi suất huy động bị đẩy lên đến 9%/năm như hiện tại, thì phải chấp nhận "nhả phanh" tỷ giá ra một chút, là điều NHNN vừa làm.
Thì Ra Ông 'Thẳng' Như Này. Full 45 chương. Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân. Full 60 chương. Ái Như Xuân Phong. Full 12 chương. Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ) Full 100 chương. Thiếu Nữ Toàn Phong 4: Tình Yêu Đích Thực. Full 32 chương.
Tuyên bố này diễn ra chỉ 1 ngày sau khi ông trùm công nghệ nói không muốn làm điều này miễn phí nữa. chương trình huấn luyện bao sẽ đáp ứng các nhu cầu cụ thể do Ukraine vạch ra, như hậu cần và đào tạo sử dụng vũ khí quốc phòng do đồng minh phương Tây trang bị
Để chuẩn bị cho bữa cơm hôm nay Dung An Dao đã cố ý đi mua một bộ váy không tay rất thời trang. Váy màu ngà, phối hợp với chiếc áo không tay màu xanh sẫm, mặc dù cổ áo xẻ hơi sâu, ẩn ước có thể nhìn thấy nhũ câu, nhưng nhìn thoáng qua thì tỏ ra đoan trang đơn giản.
Harry Maguire xem xét rời MU vào 2023. Harry Maguire xem xét rời MU nếu tiếp tục tình cảnh như hiện tại. Theo nhà báo Pete O'Rourke, Harry Maguire lo ngại vì không có thời gian thi đấu trong mùa giải này và có thể phải chấp nhận rời MU vào năm 2023. "Sẽ là một mối lo cho Harry Maguire nếu hàng thủ MU tiếp tục thi đấu
Đọc truyện Thì Ra Ông Thẳng Như Này của tác giả Tuyên Lê, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Hiện menu doc truyen. thì ra thằng chả không phải thánh cuồng sạch, mà là hội chứng sợ gay[1].
Vay Tiền Online Cấp Tốc 24 24. Thì ra ông “thẳng” như này Tác giả Tuyên Lê Edit Tree Chương 4 Định mệnh sao có thể chuẩn xác một cách vô lý nhưng đầy thuyết phục như thế chứ!!! Tiết toán đầu tiên, cả lớp rạp ra bàn như ngả rạ. Thầy dạy toán bất lực với đám ngu lâu khó đào tạo này, “Tôi ở trên nói ra rả ra rả mà các cô các cậu ở dưới không nghe câu gì, đến lúc trong đầu rỗng tuếch thì lại trách thầy trách cô nhớ.” Học sinh dưới lớp bật cười rinh rích. “Hay lắm đấy mà cười. Cái gì cũng không biết mà dám mở miệng ra cười! Im lặng hết cho tôi.” Thầy toán nói, “Hạ Hà, dậy mau, lên bảng giải câu này.” Bị Hứa Đa huých cùi chỏ, Hạ Hà, người vẫn nằm gục ra bàn suốt từ lúc chuông reo đến giờ chậm rãi đứng lên. Trên bảng là một bài số học. Hạ Hà đứng trước bảng đen, tự tin phóng khoáng múa ra hai chữ “Bài giải”. Sau đó, hắn tỉnh bơ quay sang hỏi thầy giáo, “Đoạn sau em chịu rồi, thầy cho em một điểm được không ạ?” Lại một trận cười ầm ĩ vang lên. “Dễ thế mà cũng không biết làm, có thấy xấu hổ không?” Thầy nhìn về phía Hứa Đa đang ngoác mồm cười to nhất. Tôi có một linh cảm xấu. Quả nhiên, ánh mắt của thầy lướt qua Hứa Đa, vèo phát bay thẳng đến chỗ tôi ở góc trong cùng. “Bạn mới, em đó, lên bảng giải bài này.” Tôi bước lên bảng dưới cái nhìn như khoan lỗ của Hạ Hà, gần như là cầm phấn viết luôn mà không cần suy nghĩ. Tôi không viết “bài giải” nữa mà dùng luôn của Hạ Hà. Dưới lớp lặng phắc như tờ. Giải xong, Hạ Hà nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt rất ngạc nhiên. Đề dễ thế này mà không biết làm, tôi cũng rất ngạc nhiên đấy. Thầy toán nhìn tôi bằng ánh mắt hiền từ. “Em tên gì?” “Đoàn Tinh Ngôn ạ.” Thầy nói, “Cả lớp nhìn lên đây, các bước giải bài này cực kỳ chuẩn, có thể được điểm cao nhất. Cả lớp tham khảo bạn Ngôn nhé.” “Vâng vâng vâng.” “Gút chóp.” “Quá tuyệt vời luôn.” Các bạn vô hồn hò reo. ———– Buổi chiều có tiết thể dục, do lớp có khá nhiều bạn chuyên về thể dục thể thao nên toàn bộ lớp 10 đều được sử dụng phòng thay đồ. Trịnh Dục đã nói cho tôi biết trước vị trí của phòng thay đồ, tôi cầm theo bộ thể thao đến thay. Bước đến cửa, tôi nghe thấy Hứa Đa nói bên trong, “Cái lùm mé, sao Đoàn Tinh Ngôn có thể giải được bài khó thế nhở?” Tôi … Đó không phải là một câu hỏi cơ bản đến không thể cơ bản hơn được à? Người khác lên tiếng, “Mày quản được người ta à.” Là thanh âm của Hạ Hà. Hứa Đa “Tao tò mò thôi mà, nếu cậu ta là thánh học thì sao lại bị phân vào lớp bọn mình nhỉ?” Trịnh Dục đáp, “Chắc trúng tủ bài kia.” Hứa Đa “Mày nói chuẩn đấy, nhìn cậu ta cũng không giống hội giáo sư lắm, sách giáo khoa sạch bóng, còn bọc bìa nữa, bệnh hình thức.” Bọc bìa sách mà là bệnh hình thức, logic gì ảo ma vậy? Tôi đẩy cửa bước vào. Hạ Hà điềm nhiên như không liếc tôi, Trịnh Dục ngượng ngùng gật đầu với tôi. Hứa Đa cười khan hai tiếng, “Ông cũng đến thay quần áo à ha ha.” Tôi gật đầu, đứng trước một dãy tủ, bắt đầu cởi đồng phục học sinh. Hạ Hà thúc giục, “Thay xong chưa? Lượn thôi.” Kế đó tôi nghe thấy tiếng đóng cửa. Tiết thể dục lớp được chia thành hai nhóm là nhóm bóng rổ và nhóm bóng chuyền. Tôi được phân vào nhóm bóng rổ. Tôi không thích chơi bóng rổ cho lắm. Con trai vận động chẳng khác gì những chiếc bánh bao vừa mới ra khỏi lò, tỏa ra đủ loại mùi vị. Một đám đực rựa tranh nhau một quả bóng chắc chắn sẽ không tránh khỏi tiếp xúc thân thể, điều này khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Vậy nên tôi chỉ cưỡi ngựa xem hoa giả vờ lắc lư vài cái. Những cậu trai còn lại thì rất nghiêm túc và rất nhiệt tình với môn thể thao này, tập trung toàn bộ sự chú ý vào quả bóng trên sân. Hứa Đa bỗng nhiên hét to, “Ây Ngôn, bắt lấy!” Tôi ngơ ngác quay đầu, vừa định giơ tay đỡ, Hạ Hà đã xoay mình cướp bóng trước mặt tôi, thực hiện động tác ba bước ném rổ tiêu chuẩn, bóng vào rổ. Hạ Hà ngoảnh lại liếc tôi. Nhìn cái gì mà gì? Khịa à? Đám con trai đội bên tươi cười giòn giã chạy ra đập tay với Hạ Hà. Hứa Đa vỗ đùi, “Ai nha Ngôn, sao ông lại ngớ ra thế?” Lòng tự trọng của tôi rục rịch rồi, tôi phải nghiêm túc lại thôi. Sau đó tôi bắt đầu nhắm vào Hạ Hà, hắn bị tôi đuổi ráo riết nên không thể ghi bàn thường xuyên như trước được nữa. Mặt hắn lộ ra vẻ bất lực, còn lòng tôi thì bừng lên một trận đã quá pepsi ơi. Hắn không thích tôi, tôi càng làm cho hắn khó chịu. Hạ Hà là chủ lực của đội kia, bị kèm chặt thế này thành ra tạo cơ hội cho Trịnh Dục bên tôi liên tục ghi bàn, tỷ số dần được kéo ra. Hứa Đa vỗ vai tôi, “Làm tốt lắm!” Đồng đội của Hạ Hà tìm được cơ hội để chuyền bóng cho hắn, song đã bị tôi theo dõi sát sao. Hắn làm một động tác giả, nhưng thực chất là lùi lại và ném bóng cho một người khác. Có điều lúc lùi trọng tâm hắn không vững, loạng choạng lùi về sau. Tôi lập tức dừng bước chân, song cơ thể vẫn duy trì quán tính ngả về trước và ngã về phía Hạ Hà. Tôi nghe thấy tiếng kêu cảm thán của các bạn xung quanh. Thật may là có Hạ Hà làm đệm lót nên mặt tôi không bị hôn đất. Cơ mà hình như có gì đó sai sai… Đều là con trai, rất nhanh tôi đã nhận ra mặt mình đang úp vào chỗ nào. Đó là một bộ phận rất yếu ớt và nhạy cảm, Hạ Hà sẽ không bị sao chứ… Chỗ đó của hắn không tỏa ra mùi gì kỳ lạ, có thể đoán được bình thường rất thích sạch sẽ… WTF tôi điên cmnr, tôi đang nghĩ cái vẹo gì thế? Tôi chống hai tay xuống đất tính ngồi dậy, đám con trai thấy thế vội vàng chạy đến ba chân bốn cẳng nâng tôi lên. Còn mấy người qua đỡ Hạ Hạ dậy. Trịnh Dục hỏi tôi, “Không sao chứ?” Tôi, “Không sao.” Chỉ là đầu gối của tôi hơi đau, lòng bàn tay cũng bị trầy xước. Cái tôi lo lắng hơn là “đôi pin” của Hạ Hà kìa, nếu hỏng tôi cũng không bồi thường nổi đâu. Hạ Hà đã được đỡ ngồi dậy, mặt mũi ửng hồng bất thường. Đám con trai xung quanh thấy chúng tôi không sao thì bắt đầu cười ầm lên, “Hahahahaha, chúng mày thấy không, thằng Ngôn úp mặt vào dái thằng Hà!” Còn có thằng cha hỏi tôi, “To không cu?” “Mùi gì thế?” Đám này vô vị thật đấy. Nếu tò mò thế thì tự qua úp mặt vào là biết ngay thôi. Giáo viên thể dục đến xử lý, cho tôi và Hạ Hà nghỉ ngơi, còn những người khác tiếp tục đánh bóng. Tôi chậm rãi đi tới, ngồi xuống cạnh Hạ Hà, “Cậu không sao chứ?” Hạ Hà né tránh ánh mắt tôi, “Không sao, ông thì sao?” “Tôi cũng không sao,” Tôi đáp, “Xin lỗi nhé.” Hạ Hà nói, “Xin lỗi gì chứ, là tôi liên lụy ông mà.” Tuy hắn nói thế nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi, nếu không phải tôi đột nhiên nhiệt huyết dâng trào thì hắn cũng sẽ không bị ngã như thế. Bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo. Thật may thầy thể dục đến đúng lúc, hỏi chúng tôi có cần đến phòng y tế không. Hạ Hà nói, “Có ạ, tay bạn Ngôn bị xước.” Tâm trạng tôi thoáng phức tạp, không ngờ hắn lại nhìn thấy, chứng tỏ là người khá tinh tế. Tôi và Hạ Hà im lặng đi đến phòng y tế, cô y tế bôi thuốc vào tay tôi và xịt thuốc vào cùi chỏ Hạ Hà. Bước ra khỏi cửa phòng y tế, tôi ngập ngừng hỏi Hạ Hà, “Cậu… chỗ đó ổn chứ?” Hạ Hà sửng sốt, khuôn mặt màu lúa mạch đỏ lên với tốc độ bàn thờ, nói nhanh, “Không sao.” Rồi lập tức quay người đi mà chẳng nhìn tôi lấy một cái. Không ngờ hắn còn biết xấu hổ. Nhưng mà cái này đúng là xấu hổ thật. ———— Buổi tối Hạ Hà không qua phòng khác, mà dựa vào đầu giường cắm mặt nghịch di động. Tôi đánh răng rửa mặt xong chuẩn bị lên giường ngủ, bỗng nghe thấy Hạ Hà bảo, “Ê Đoàn Tinh Ngôn, add wechat đi.” Tôi hơi bất ngờ. Không phải hắn không thích tôi à, sao lại chủ động bảo add wechat? Hạ Hà bổ sung thêm câu, “Lớp trưởng bảo tôi add ông vào group lớp.” “À.” Tôi lấy di động quét QR wechat của hắn. Tên WeChat của Hạ Hà chỉ độc một chữ “Hà”, ảnh đại diện là hình một chú chó Alaska, chắc là nhà hắn nuôi. Tôi thuận tay lướt qua vòng bạn bè của hắn, phát hiện Hạ Hà đã đăng status một phút trước –【 Anh em trai thẳng chọc trời 】 Tên này bị thần kinh giật linh tinh à, chuyện này cũng đăng lên wechat làm vẹo gì. Như kiểu có mình mi là trai thẳng, còn người khác thì đếu phải ấy. Wechat báo có tin nhắn mới, Chu Lam Lam gửi cho tôi một đường link. 【Chấn động địa cầu, văng qua lục địa! Học sinh chuyển trường đè XH xuống đất hôn!】 Học sinh chuyển trường là tôi, XH chắc là Hạ Hà? XH viết tắt của Xia He – pinyin của Hạ Hà nha các ông Vốn lúc đầu tôi không cảm thấy gì, song giờ bị cái tít nói như kia khiến cảm giác xấu hổ bỗng chốc choáng ngợp đầu óc tôi. Bài đăng có nội dung như này【Tiết thể dục chiều nay của mị, vì bảo vệ riêng tư nên mị sẽ không nói tên lớp đâu, nói chung là một trong mấy lớp học thể dục chiều thứ năm đó. Đúng lúc mị lên cơn vã nên chạy đến lớp 10 để ngắm cho đỡ vã. Vốn dĩ XH và Cá hấp cũng đủ cho người ta phê hơn hất cùn rồi, ấy nhưng không ngờ học sinh mới chuyển đến lại đỉnh của chóp đến thế! Lạnh lùng cấm dục, da trắng đến phát sáng… Khí chất ôi thôi the best! Cái lùm mía sao con gái lớp 10 hên thế không biết, gato vailoz!】 … Tôi phát hiện con gái có xu hướng thích phóng đại khi ở trên mạng. Lầu 2【Ok ok đừng lái nữa cua vào trọng tâm đê thớt ơi】 Lầu 3【Học sinh chuyển trường nào thế? Có phải cũng học nghệ thuật không? Lập team đi khảo sát sau giờ học ngày mai nào chị em ơiiiii】 Chủ thớt【Muốn biết thông tin học sinh chuyển trường vui lòng đi thẳng ra cửa quẹo trái, cảm ơn. Bớt xàm ngôn đi, dzô chủ đề chính này chị em. Con trai lớp 10 chia thành 2 nhóm đấu nhau, XH và học sinh chuyển trường ở hai đội hai chiến tuyến. Vốn dĩ tình văn hình chẳng khác gì ngày thường, tức cơ bản là sân nhà của XH và Cá hấp. Học sinh chuyển trường được mỗi cái mặt đẹp chứ trình bóng rổ đúng là cùi bắp, đội XH dần vươn lên dẫn đầu. Đến nửa trận đấu, Hứa bấy bì chuyền bóng cho học sinh chuyển trường, XH thấy thế lập tức vươn người cướp bóng. Lát sau, thế trận đã xảy ra biến hóa. Học sinh chuyển trường dần rũ mùi phèn và bắt đầu kèm sát sao XH, điều kỳ lạ là XH cũng xảy ra dị biến, như kiểu sợ ấy, cái trò kèm cặp tiểu học này mà cũng không phá nổi】 Lầu 5【Ngửi được mùi gian tình, nụ cười dần trở nên thiếu đạo Lầu 6【Tui đoán như vầy, XH cướp bóng của học sinh chuyển trường, học sinh chuyển trường dỗi thế là tỏ ý “em tuk á, dỗi á” cho XH biết. XH chiều chuộng cho ẻm kèm mình, bụng nghĩ thua bóng không sao, để bạn trai thua mới chết. Đó, chắc là tình thú của các cặp đôi đấy chị em】 Lầu 7【Đại ka trường x Học sinh chuyển trường mlem mlem! Kí lùm mía gato … Tôi cạn lời thật sự. Trí tưởng tượng của họ đã bay ra khỏi trái đất, vươn đến tầm vũ trụ rồi. Chủ thớt【Chị em bình tĩnh bình tĩnh đã, đjnk kount vẫn còn ở phía sau. Thấy XH chơi bất thường, Cá hấp đã dẫn đội bạn nhanh chóng vượt lên dẫn trước về tỷ số. Đồng đội chuyền bóng cho XH nhưng học sinh chuyển trường lại ngó lom lom như hổ rình mồi, có thể thấy được XH bấy giờ đã có phần sốt ruột, ảnh bèn lùi lại một bước và chuyền bóng cho người khác, đúng lúc này dị biến xảy ra —— XH lùi không vững ngã ngửa ra sau, học sinh chuyển trường đứng đối diện cũng theo quán tính mà ngã sấp mặt về phía trước. Sau đó! CAO TRÀO ĐẾN!!! Mặt của học sinh chuyển trường vừa vặn úp vào háng của XH!!! Lúc đó mị suýt thì hú tiếng chó đấy chị em ạ!!! Định mệnh sao có thể chuẩn xác một cách vô lý nhưng đầy thuyết phục như thế chứ!!!】 Tôi cũng muốn biết tại sao nó lại chuẩn xác một cách vô lý nhưng đầy thuyết phục như thế đó. Lầu 9【Quá kích thích, máu mũi chầm chậm chảy Lầu 10【Huhu mị không được chứng kiến mhu mhuuuuu! Cảm giác như đã bỏ lỡ 1 tỷ mhuuuuuuuuuuu] Lầu 11【Ảnh minh là thế này đúng không chủ thớt?】 Tôi nhấn vào bức ảnh mà lầu 11 gửi… là ảnh vẽ 2 người que y xì nhau. Rõ ràng chỉ là nguệch ngoạc mấy nét, sao tôi lại có thể ngửi thấy mùi 18+ thế nhỉ. Vốn tôi không thể nhìn được vị trí của mình và Hạ Hà khi đó, thế nhưng bây giờ trong đầu tôi lại đột nhiên hiện lên một hình ảnh. Định mệnh nó chứ lầu 11… đúng là thiên tài phái tả thực. ————— Hạ Hà is nhật ký【Cái đinh công mệnh sao lúc đó anh mày lại cửng vậy hả?!!!】 Tree Ảnh minh họa của lầu 11 là dư lày đúng không? Chương 5
Thì ra ông “thẳng” như này Tác giả Tuyên Lê Edit Tree Ngoại truyện 4 Ôm cả thế giới vào lòng Hạ Hà lên máy bay sang Anh công tác, bỗng có một bóng dáng quen thuộc ngồi xuống cạnh hắn. Hắn không thể tin nổi vào mắt mình, “Bé cưng, sao em lại…” Đoàn Tinh Ngôn khẽ nhếch môi, “Muốn đăng ký kết hôn không?” ——– Vừa từ Anh về được vài ngày, Đoàn Tinh Ngôn đã nhận được tin wechat của Hứa Đa, 【Anh ơi tiện video call không? Hai người đang không ấy ấy đấy chứ?】 Đoàn Tinh Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ đang là buổi trưa nắng chói chang, trả lời,【… nghe được】 Hứa Đa lập tức gọi video đến, “Anh Ngôn của em, anh có muốn nuôi một bé mèo nhỏ nhắn xinh xắn không?” Một bé mèo nhỏ xíu lông cam ló đầu vào camera, nhìn Đoàn Tinh Ngôn bằng đôi mắt tròn xoe ướt át ngây thơ. Trái tim đã bị trúng tên. Đoàn Tinh Ngôn ngó sang Hạ Hà đang lau sàn bên cạnh. Còn chưa kịp nói gì, Hạ Hà đã bảo, “Nuôi chứ, em muốn nuôi thì nuôi.” Hai người đến nhà Hứa Đa đón bé mèo. Mèo mẹ là một con mèo màu cam lông ngắn rất mập. Ngoài con mà Đoàn Tinh Ngôn nhận nuôi thì hẵng còn ba bé mèo con nữa. Vốn là đẻ được năm bé, nhưng nhà Trịnh Dục đến nhận nuôi một bé rồi. Hứa Đa bắt đầu kể lể giải thích, “Lúc em mới rước bả về nuôi bả không mập thế đâu, bả lại còn ăn khỏe, về sau bụng càng ngày càng to, lúc ý bọn em mới biết là bả có bầu rồi.” “Bả mưu mô ra phết, mới đầu được em cho ít thức ăn thế là đi theo em về nhà, rồi ăn vạ đấy không chịu đi, cứ meo meo lừa gạt lòng thương hại của em… Nào biết bả có bầu đâu, giờ sinh ra một ổ, đứa nào đứa nấy ăn như hổ lốn làm em còn chẳng đủ cơm mà ăn đây này, không biết có đại gia nào tốt bụng bằng lòng cho em cái phong bì nho nhỏ không.” Hạ Hà ngăn cản bàn tay đang chuẩn bị chuyển tiền cho Hứa Đa của Đoàn Tinh Ngôn, “Lại giả đò đáng thương, có gan nói to lên cho Chu Triết nghe thấy đi.” Bé mèo mà Đoàn Tinh Ngôn nhận nuôi là bé nhỏ nhất, đặt tên là Nhẹ Nhàng, hy vọng sau này sẽ không phá tướng như mẹ bé. Nhẹ Nhàng vừa vào nhà, Hạ Hà đã hối hận đến điên, chỉ muốn quay lại thời gian đánh chết cái thằng ngu dốt là mình. Mỗi lần hắn muốn làm nháy, Nhẹ Nhàng đều sẽ ngồi bên cạnh ngó lom lom, sau đó Đoàn Tinh Ngôn sẽ đỏ mặt đẩy Hạ Hà ra. Từ đấy về sau, hễ khi nào Hạ Hà muốn hôn Đoàn Tinh Ngôn, Nhẹ Nhàng đều sẽ vung móng vuốt giáng cho hắn một trận mèo chưởng tàn bạo. Mà nó hôm nào cũng được nằm trong lòng Đoàn Tinh Ngôn, hưởng thụ vuốt ve cưng chiều của Đoàn Tinh Ngôn nữa chứ. Hạ Hà nhìn Đoàn Tinh Ngôn sờ chân mèo, ghen. Ngón tay Đoàn Tinh Ngôn thon dài trắng nõn, đầu ngón tay hồng hào sạch sẽ. Hạ Hà nghĩ đôi bàn tay xinh đẹp ấy chỉ có thể sờ một mình mình thôi, thế mà giờ đây lại bị mồn lèo cuỗm mất. Hắn tủi thân sấn lại gần, “Cục cưng ơi…” “Đừng tới đây, tránh xa ra chút.” Đoàn Tinh Ngôn nói, “Anh dữ quá, nó sợ.” Hạ Hà hận đến nghiến răng nghiến lợi. Mồn lèo đúng là thiên tài diễn xuất, mưu mô hệt mẹ nó. “Bé cưng biết lúc em không ở nhà trông nó như nào không? Đanh đá cá cầy, mặt vênh lên tận trời luôn ý, xong em về một phát lập tức giả bộ ngoan hiền yếu đuối, như kiểu anh ngược đãi nó ý.” Đoàn Tinh Ngôn buồn cười, tên này đúng là càng ngày càng ngốc, lại còn tranh sủng với cả một con mèo. Hạ Hà cùng Nhẹ Nhàng đang kịch liệt trao đổi chiêu thức bằng ánh mắt trên không trung. Hạ Hà Đồ mồn lèo thảo mai thảo mỏ, sớm muộn gì cũng hiện nguyên hình. Nhẹ Nhàng Nhỏ bé đáng thương nhưng có ô dù. ——— Nhẹ Nhàng “Daddy của em vừa đẹp trai vừa dịu dàng, cơ mà nhà em vẫn còn một tên xấu xa lúc nào cũng bắt nạt daddy của em. Đã gặm môi daddy rồi lại còn đẩy xuống giường rồi lột quần áo, sau đó giường sẽ kêu cọt kẹt cọt kẹt rất lâu… Em thấy người của daddy đều bị tên kia gặm đỏ bừng rồi, đồ xấu xa! Em phải bảo vệ daddy của em…” Hạ Hà không đấu lại được con mèo mưu mô này, bèn quyết định gọi sự trợ giúp từ người thân. “Tiện đại ca, tất cả xin nhờ đại ca.” Đê Tiện vừa mới đến nhà, Nhẹ Nhàng đã rúc phía sau Đoàn Tinh Ngôn mà run cầm cập. Trông thấy bé mèo tí hon, Đê Tiện lập tức nhảy bổ vào điên cuồng liếm lông mèo, liếm đến mức khiến Nhẹ Nhàng dại cả mặt ra, sâu sắc hoài nghi mèo sinh. Hạ Hà nở một nụ cười đắc thắng. Liên tiếp mấy ngày sau Nhẹ Nhàng đều bị Đê Tiện cắp đi ngủ, không có cách chạy đến phòng ngủ quấy rầy cuộc sống riêng tư của hai người họ nữa. Hạ Hà trải qua những đêm no nê thỏa mãn. Cơ mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, hôm đó Hạ Hà đang ôm hôn Đoàn Tinh Ngôn, chưa được bao lâu Đoàn Tinh Ngôn đã đẩy hắn ra, “Hôm nay không được, Nhẹ Nhàng đang ở đây.” Hạ Hà ngoảnh lại thì thấy Nhẹ Nhàng đang thảnh thơi nhàn nhã ngồi trên giường hung tợn nhìn hắn. Đê Tiện đã bị mua chuộc thành công, trở thành một “simp” chính hiệu. Nhẹ Nhàng dần dần lớn lên, không còn dính lấy Đoàn Tinh Ngôn như ngày xưa nữa, Hạ Hà cũng không còn tỏ ra bất mãn với Nhẹ Nhàng, một người một mèo hòa thuận sống chung, cả nhà đều vui. Chỉ là… Nhẹ Nhàng tung mình vững vàng đáp lên vai Đoàn Tinh Ngôn, Đoàn Tinh Ngôn cảm thấy vai mình cũng sắp rụng. Anh bế Nhẹ Nhàng lên, “Em phải giảm cân rồi, sao mà lớn nhanh thế không biết…” Hạ Hà nịnh bợ sấn tới mát xa vai cho Đoàn Tinh Ngôn. Một hôm nọ, Đoàn Tinh Ngôn quên mang tài liệu phải về nhà lấy, phát hiện Nhẹ Nhàng đang ngon lành ăn bánh pudding cá ngừ. Vì để kiểm soát cân nặng của nó mà anh chưa bao giờ cho Nhẹ Nhàng ăn mấy thứ quà vặt này cả. Còn là ai mua được nữa, khỏi cần nghĩ cũng biết tỏng. Sau ngày hôm đó, Hạ Hà rơi vào kiếp sống khổ cực ngày ngày giúp mèo giảm cân. ——— Sáng dậy sớm đi làm, Đoàn Tinh Ngôn khẽ khàng bước xuống giường, chăn phát ra tiếng sột soạt. Hạ Hà nghe thấy tiếng vòi nước chảy, Đoàn Tinh Ngôn đang đánh răng rửa mặt. Hôm nào anh cũng sửa sang mình sạch sẽ gọn gàng, không bỏ một ngày nào. Lò vi sóng phát ra tiếng “đinh”, là Đoàn Tinh Ngôn đang hâm nóng sữa. Bữa sáng đôi khi sẽ là sandwich, có khi là cơm nắm… Làm xong bữa sáng, anh sẽ quay lại phòng ngủ gọi Hạ Hà dậy, hai người ăn xong thì cùng nhau đi làm. Đoàn Tinh Ngôn đôi khi sẽ phải làm thêm giờ. Làm xong một ca phẫu thuật đã là mười một giờ tối. Về đến nhà, Hạ Hà với Nhẹ Nhàng, một người một mèo chiếm cứ hai đầu sofa, an tĩnh chìm vào giấc ngủ. Đoàn Tinh Ngôn khẽ khàng tắt TV, bỗng cổ tay bị nắm rồi kéo ngã vào lòng người ấy. “Đánh thức anh à?” “Không em,” Hạ Hà chưa mở nổi được mắt, mơ màng kéo tay Đoàn Tinh Ngôn ấp vào ngực mình, “Sao tay cục cưng lạnh thế này? Chân có lạnh không?” “Không lạnh,” Đoàn Tinh Ngôn đáp, “Dậy vào giường ngủ nào.” Hạ Hà ôm người thương vào lòng, vuốt ve, “Anh không ngủ đâu, chờ em cơ.” “Ừm,” Đoàn Tinh Ngôn nhỏ nhẹ nói, “Thế đợi em tắm xong rồi mình ngủ nhé.” Đoàn Tinh Ngôn tắm xong đi ra, Hạ Hà đã tỉnh như sáo vỗ lên giường, “Qua đây nào bé cưng, nằm xuống ông xã mát xa cho em.” Đoàn Tinh Ngôn nằm sấp xuống giường, Hạ Hà hỏi, “Phê không?” Đoàn Tinh Ngôn “Ừm, xuống dưới một tí.” Tay Hạ Hà rất khỏe, xoa bóp rất sướng, chỉ là đôi khi sẽ cướp cò mà vén quần áo của Đoàn Tinh Ngôn lên rồi vuốt ve vòng eo nhỏ bé mềm dẻo, cùng đôi chân thon dài cân đối… Và sẽ kìm lòng không đặng. Muốn làm chuyện thân mật hơn, Muốn cho chim vào tổ, hợp hai thành một. Hạ Hà cúi xuống liếm vành tai Đoàn Tinh Ngôn, khiến anh phải phát ra tiếng rên rỉ kiềm chế. Chiếc giường phát ra tiếng cọt kẹt. Nhẹ Nhàng ở bên ngoài cào cửa, lo lắng đi qua đi lại. … Sau khi kết thúc, Hạ Hà bế Đoàn Tinh Ngôn đi rửa sạch. Sau đó, Đoàn Tinh Ngôn sẽ vùi mình vào lòng Hạ Hà như một bé mèo nhỏ, lắng nghe tiếng tim đập của người thương, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Hạ Hà thỏa mãn ôm cả thế giới của mình vào lòng. Viên tinh tú sáng nhất trời đêm vô tình lưu lạc xuống cõi trần, vừa hay rơi vào lòng hắn, dòng sông may mắn giữa nhân gian. – HOÀN THÀNH TOÀN BỘ – Tree Xicalo các ông, Bây giờ là một lúc nào đó của một trưa Hà Lội lạnh sun lờ chó thì chưa có mà gấu chó thì đã say gút bai, Tree xin được trân trọng báo tin đã hoàn thành được thêm 1 bộ đam mẽo nhảm chó nữa Thực ra Tree ê đít em nó xong từ hôm 19 cơ nhưng mà bị tụt mood beta nên lai rai đến tận hôm nay Bộ này thì cũng chẳng có gì ha, nhẹ nhàng đáng iu thoi, xem tình yêu gà bông để sưởi ấm trái trym lạnh lẽo mùa đông này. Hình như đây là bộ vườn trường thứ 2 tôi mần thì phải nhỉ, bộ kia là siếc, học sinh láo cá chó sịch thầy như ngóe 🥲 bộ này thì gà bông gà que chua choe hột me. Mà lâu lâu làm vườn trường kiểu này cũng zui phết, dc ê đít cuk suk đúng với bản chất của trê Dị đó, xàm chó thế thoi, tiếp theo là lời cảm ơn nè Cảm ơn sự hỗ trợ về dịch thuật của em gái BuoiHa, em geis SCDN bờ bên kia đại dương ❤ Cảm ơn các ông đã đi cùng Tree từ những ngày đầu, đã like, share và comment động ziên Tree nè Cảm ơn các ông đã đến và đọc một bản edit nhảm chó có thể sẽ có typo, lặp từ, câu cú lộn xào, xàm lồng,… Gấc toẹt zời, xincamon! 133 PM 23/10/2021, Tree.
Bỏ qua nội dung Tác giả Tuyên Lê Edit Tree Bìa Tree zẽ đóa Thể loại Đam mỹ, hiện đại, vườn trường, chủ thụ, ngôi thứ nhất, tình cảm, ngọt sủng, 1×1, HE Nhân vật chính Đại ka trường ngáo keo chó công x Học sinh xứt sắc mạnh miệng mềm lòng thụ Tình trạng bản gốc Hoàn 41 chương chính + 4 ngoại truyện Tình trạng bản edit Hoàn thành toàn bộ Thời gian edit 14/09 – 23/10/2021 Link Wattpad cho các ông đọc off Nè Giới thiệu Người ta bảo tôi là thánh cuồng sạch, tôi thấy bạn cùng phòng tôi mới là thánh cuồng sạch thì có. Lỡ đụng xíu xiu vào tay tôi mà thằng chả cũng đếu chịu nổi. Tôi tổn thương thật sự, tôi có bốc cứt đâu mà bị ghét bỏ thế chứ? Về sau tôi mới biết, thì ra thằng chả không phải thánh cuồng sạch, mà là hội chứng sợ gay[1]. Cơ mà sợ tôi làm gì? Tôi có phải gay quái đâu. —— Hạ Hà Tao là trai thẳng siêu cấp vjp pr0. Tôi Hờ hờ, chắc tao không? Hạ Hà Ok, nếu thế thì hai mình sẽ làm vài chuyện mà bọn giai thẳng hay làm. … Tôi …Hey bro, bro chắc là xì trây khác cũng sẽ làm như này chứ? CP Đại ka trường ngáo keo chó công x Học sinh xứt sắc mạnh miệng mềm lòng thụ Hai cái compa nhưng cứ ngỡ mình là cột điện khai sáng cho nhau. Một câu chuyện kẻm động gớt nước mắt về tình đồng chí. ——– Chú thích [1] Từ gốc là Homophobia – Ghê sợ đồng tính luyến ái là sự sợ hãi, có ác cảm hoặc kỳ thị đối với người đồng tính hay tình trạng đồng tính luyến ái một cách phi lý. Chi tiết xem tại đây. Định nghĩa vậy thôi chứ trong chuyện không nặng nề như vậy đâu các ông. ——— Editor có lời Một câu chuyện vườn trường ngọt ngào hài nhảm chó được edit bằng ngôn ngữ học đường Việt Nam, nếu dị ứng vui lòng click back, đừng buông lời cay đắng. Ok, lẹt gâu Mục Lục Chương 01 Chương 02 Chương 03 Chương 04 Chương 05 Chương 06 Chương 07 Chương 08 Chương 09 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 – HOÀN THÀNH PHẦN CHÍNH – Ngoại truyện 1 Ngoại truyện 2 Ngoại truyện 3 Ngoại truyện 4 – HOÀN THÀNH TOÀN BỘ – Một người bình thường không bình thường như những người bình thường ┐ ̄ヘ ̄┌ Xem tất cả bài viết bởi Tree╰_╯ Điều hướng bài viết
Hạ Hà cực kỳ tâm huyết với “chuyện đó”, chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, ngoại trừ “Siêu mỏng, xài như không xài” ra thì còn một vài thứ nữa khiến tôi đỏ cả hắn biết nhiều thế được nhỉ? Tôi ngửi được mùi đóng góp từ Chu Lam chỉ vào cái chai có ghi “Tăng cường khoái cảm lên gấp bội” rồi hỏi, “Dùng cho ai?”Hạ Hà kinh ngạc nhìn tôi, “Này, này còn phải hỏi sao?”Tôi “Cậu dùng?”Hạ Hà khó nhọc nuốt khan, hồi lâu mới nói, “Không phải đâu cưng à…”Tôi liếc hắn, “Sao cậu lại ngầm thừa nhận tớ sẽ nằm dưới?”Hạ Hà khẽ thì thào, “Cục cưng của tớ đẹp như thế, không phải là nên nằm hưởng thụ à…”Tôi biểu thị không đồng ý, sau đó nện cho hắn một trận ra hôm sau bước vào lớp, đám học sinh lớp 10 huýt sáo ồi la ó ầm ĩ “Chúc mừng chúc mừng”, “Chúc phúc chúc phúc” “Đồng tâm kết mãi”, “Trăm năm hòa hợp”,…Hứa Đa “Sớm sinh quý tử, 10 thằng cu nhé!”Trên mặt như viết to bốn chữ “Gato chết đi được”.Tôi hy vọng cậu ta và Chu Triết cũng sẽ tốt đẹp như bọn Hà giúp tôi dọn bàn sang lớp 11, tôi đang bê chồng sách chuẩn bị ra cửa, Lịch Thiến Ninh đã bước đến nói với tôi “Chúc mừng hai cậu.”“… Cảm ơn.”Sao mà cứ như là kết hôn vậy?Tôi rất ngại, còn Hạ Hà thì có vẻ rất chi là hưởng thụ những lời chúc phúc nói, “Bây giờ cả trường đều biết Ngôn là người của anh rồi, để xem lúc anh đi vắng, đứa nào dám nhảy vào dòm ngó.”Tôi cho hắn cơ hội nói lại, “Ai là người của ai?”Hạ Hà cao to không đen không hôi suýt 1m90 lập tức nép vào người tôi như chim nhỏ, tựa đầu vào vai tôi, “Đương nhiên người ta là của công tử đây rồi ~ ”Tôi mặt không cảm xúc đẩy hắn ra, “Thỉnh người tự trọng.”Lớp 11 nghiêm túc trật tự, đối lập hoàn toàn với lớp 10 ồn ào náo nhiệt. Không một ai chú ý đến sự xuất hiện của tôi, họ chỉ liếc tôi vài lần lúc bước vào với Hạ Hà, song lại dồn sự chú ý vào đống sách trước cùng bàn mới của tôi là một bạn nữ trầm Hà không ở bên khiến tôi cảm thấy trống trải đến tôi đoán vừa tan tiết một cái, chắc chắn hắn sẽ chạy đến tìm tôi đã đoán cửa sổ, tôi thấy hắn đang vừa đi vừa nói với mấy cô nàng trên hành lang.“Nhìn cái gì mà nhìn? Làm xong bài tập chưa? Thi được bao điểm?”Mấy cô nàng vui vẻ cười hí đi ra ngoài, “Cậu làm gì đấy?”Hạ Hà kéo tôi đến một nơi không ai chú ý trong sân thể dục, “Đều đến xem Ngôn đấy. Con gái bây giờ mặt sao dày thế nhỉ, đuổi mãi cũng không chịu đi.”Tôi nghĩ mà buồn cười, “Nhìn thì làm sao?”“Vợ anh có thể cho đứa khác muốn nhìn là nhìn à? Vợ coi thái độ của em sao mà thờ ơ thế,” Hạ Hà bi thương nói, “Anh còn chưa đi mà em đã vậy rồi, lúc anh về chẳng lẽ em định tặng anh một chồng sừng làm quà?”Tôi hợp tác diễn vở kịch của hắn, “Có thể lắm. Anh định làm gì?”“Còn có thể làm gì nữa, tất nhiên là sẽ tha thứ cho em rồi,” Hạ Hà ghé sát vào tai tôi phả hơi, “Cơ mà sau đó anh sẽ đè em lên giường chịch ba ngày ba đêm, chinh phục em bằng kích thước cùng kỹ thuật thượng thừa của anh, khiến em không còn sức đâu ra mà cười với đứa khác nữa.”Hắn lại đang tự dát vàng lên mặt mình phỏng?Hắn moi đâu ra kỹ thuật?Dồ trai chưa được bóc tem chỉ giỏi chém gió.——–Hạ Hà đi Bắc Kinh, trước khi đi còn không quên đe dọa bạn cùng phòng mới của gọi video, hắn kể với tôi là thầy khen hắn có tài năng thiên phú.“Thật không?”“Đương nhiên,” Hạ Hà đắc ý, “Chồng cưng là ai chứ, được tổ nghề độ không phải dạng vừa đâu.”Tôi mừng cho Hà bỗng nói, “Cục cưng cười lên đẹp quá.”Tôi được khen mà xấu hổ, nhưng trong lòng quyết định sẽ cười với hắn nhiều ngày nọ, lúc đang gọi video, tôi cảm thấy Hạ Hà như đang buồn gì đó. Hắn là người rất đơn giản, vui buồn gì đều viết hết lên có phần lo lắng, “Cậu sao thế? Gặp phải khó khăn gì à?”Hạ Anh “Không, tớ tài năng như vậy sao có thể khó khăn gì được.”Tôi “Thế sao lại không vui?”Hạ Hà kinh ngạc, “Cái này mà Ngôn cũng nhìn ra?”Tôi “Một bộ mặt mẹ kế.”“Không phải không vui, chỉ là tớ…” Hạ Hà chớp chớp mắt, ánh mắt hơi né tránh, âm lượng cũng càng lúc càng nhỏ.“Ngôn Ngôn ơi.”Hắn đột nhiên giương mắt nhìn tôi.“Tớ nhớ Ngôn.”Tôi sẽ không nói rằng khoảnh khắc ấy trái tim tôi đã nhũn đến rối tung rối mù không nghĩ mình là một người dễ xúc động gì cho cam, nhưng tôi đúng là mềm lòng vậy đấy, giờ tôi thậm chí còn chẳng dám nhìn hắn qua màn hình, và ánh mắt tôi bắt đầu tránh Hạ Hà đang tha thiết nhìn tôi khiến tôi không nỡ từ được.“Tớ… cũng hơi nhớ cậu.”Hạ Hà ngây ngô cười khúc khích, lại bắt đầu được voi đòi hai bà trưng.“Chỉ hơi thôi hử?”“Tớ thì nhớ Ngôn đến tay cũng thấy đau đây này.”Tôi “…”Hạ Hà 【Ối cục cưng sao lại cúp máy???】Còn dám hỏi tôi, một ngày không lái xe là thấy khó chịu phải không?———–Lúc Hạ Hà đi là mùa thu, khi hắn trở lại thì vừa khéo là trận tuyết đầu tiên của vọng một của trường nghệ thuật mà Hạ Hà thi tổ chức tuyển sinh sớm, và hắn sẽ trở lại sau khi thi vào tháng một. Nếu không đạt, hắn sẽ phải tiếp tục thi các trường học đang trong kỳ nghỉ đông, Hạ Hà liền kéo tôi về nhà phòng trống không ai dạ khó bước vào cửa, đã dồn dập trải cơn mưa hôn xuống môi tượng trưng đẩy hắn hai cai coi như từ chối, sau đó giơ tay ôm hắn… Tôi cũng rất nhớ khi hôn một lúc lâu, tôi ngửi được mùi nguy hiểm, bèn đẩy mạnh hắn ra, song không tài nào đẩy Hà tủi thân nói. “Ôm một xíu nữa thôi, anh mệt quá, cục cưng cho anh sạc điện một lát đi mà.”Tuy nhiên, chưa được mấy phút trôi qua…Hạ Hà liếm môi, “Ừm, sạc điện đó, là phải cắm đầu sạc vào ổ điện á.”Tôi lườm hắn một cái cháy khét mặt, hắn hớn hở nhào tới hôn tôi, kéo tay tôi xuống, “Giúp anh với.”Tôi ôm ý chí thấy chết không sờn, nói nhỏ với hắn, “Đợi thêm lát nữa, em đi tắm đã.”Hạ Hà sửng sốt, ngây đơ cả người hôm nào đó sau này, hắn kể với tôi là khi ấy hắn đã cảm động đến rớt nước mắt, cảm thấy như được nghe lời âu yếm cảm động nhất trần cũng rớt nước mắt, vì đau.——-Hạ Hà rất giỏi, đậu luôn nguyện vọng một, giờ chỉ cần đậu nốt khối văn hóa trong kỳ thi tuyển sinh đại học là xong, tương đương với việc một chân bước vào cổng trường đại nghênh đón tháng trường đã treo lên những biểu ngữ như “Hôm nay không học, ngày mai thành rác rưởi”, rồi là “Vua trời lấn át hổ đất, toàn bộ đỗ 985”[1] các kiểu các loại.[1] 985 là Đề án 985 hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” của Tàu. Chi tiết xem tại quay lại lớp 10 để giúp vẽ nốt báo Hà đang đứng cạnh tôi viết chữ, miệng cũng không nhàn rỗi, ghé vào tai tôi thầm thì, “Cục cưng của anh vẽ đẹp quá, họa sĩ lớn đấy.”Tôi vừa định khiêm tốn câu, hắn đã nói tiếp, “Người ta cũng là họa sĩ nè.”Trình độ có thể vẽ tình yêu thành cục cứt như hắn không biết lấy tự tin đâu ra Hà nhếch mép cười xấu xa, “Người vẽ tranh minh họa.”[2][2] Cụm từ gốc là 插画家, chỗ này bé Hà chơi chữ, cả cụm này đi kèm với nhau nghĩa đúng là “Người vẽ tranh minh họa”, nhưng dịch theo mặt chữ thì là “cắm vào họa sĩ”, mà họa sĩ ở đây là chỉ bé NgônTôi thấy hắn đây không phải là đang thăm dò bờ vực của cái chết, mà là đang sải cánh trên bờ vực của cái chết luôn là số cuối cùng của báo tường, chủ đề là “Lý tưởng của tôi”.Ở giữa một hàng chữ “Đỗ Thanh Hoa”, “Trở thành họa sĩ”, “Làm giáo viên”,… tôi liếc phát thấy ngay dòng chữ rồng bay phượng múa của Hạ Hà – “Bên nhau trọn đời”.Ngốc chúa, này thì lý tưởng cái ngày thi đại học, Hạ Hà xàm ngôn gì mà “Đít tím là thắng”, vì vậy dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của hắn, tôi đành phải xỏ chân vào cái sịp tím chóe lóe, cảm thấy mình bê đê đến hết thuốc Hà nói “Cục cưng ơi anh căng thẳng quá, cần cục cưng an ủi.”“Đừng căng thẳng,” tôi an ủi hắn, “Vì căng thẳng cũng vô ích thôi.”Hạ Hà “… Cưng biết ý anh không phải là loại an ủi này mà.”Hắn khó chiều thật đấy, tôi đành miễn cưỡng hôn hắn một tôi ra khỏi sân trường, mỗi người rẽ một hướng đi ngóc ngách của nơi đây đều đã từng có bóng dáng của chúng tôi từng chiến đấu hăng hái dưới ánh đèn, ôm hôn nhau trên góc cầu thang không người qua lại, sóng vai chạy cùng nhau trên sân thể dục khi trời nhá nhem tối,…Cuộc sống trung học phổ thông đã đặt xuống một dấu chấm chúng tôi sẽ hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn.– KẾT THÚC PHẦN CHÍNH –
Tác giả Tuyên Lê Thể loại Đam mỹ, hiện đại, vườn trường, chủ thụ, ngôi thứ nhất, tình cảm, ngọt sủng, 1×1, HE Editor Tree wp pcnv11 Tình trạng Hoàn 41 chương + 4 phiên ngoại ————- Văn án Người ta bảo tôi là thánh cuồng sạch, tôi thấy bạn cùng phòng tôi mới là thánh cuồng sạch thì có. Lỡ đụng xíu xiu vào tay tôi mà thằng chả cũng đếu chịu nổi. Tôi tổn thương thật sự, tôi có bốc cứt đâu mà bị ghét bỏ thế chứ? Về sau tôi mới biết, thì ra thằng chả không phải thánh cuồng sạch, mà là hội chứng sợ gay[1]. Cơ mà sợ tôi làm gì? Tôi có phải gay quái đâu. —— Hạ Hà Tao là trai thẳng siêu cấp vjp pr0. Tôi Hờ hờ, chắc tao không? Hạ Hà Ok, nếu thế thì hai mình sẽ làm vài chuyện mà bọn giai thẳng hay làm. … Tôi …Hey bro, bro chắc là xì trây khác cũng sẽ làm như này chứ? CP Đại ka trường ngáo keo chó công x Học sinh xứt sắc mạnh miệng mềm lòng thụ Hai cái compa nhưng cứ ngỡ mình là cột điện khai sáng cho nhau. Một câu chuyện kẻm động gớt nước mắt về tình đồng chí. ——– Chú thích [1] Từ gốc là Homophobia – Ghê sợ đồng tính luyến ái là sự sợ hãi, có ác cảm hoặc kỳ thị đối với người đồng tính hay tình trạng đồng tính luyến ái một cách phi lý. Chi tiết xem tại đây. Định nghĩa vậy thôi chứ trong chuyện không nặng nề như vậy đâu các ông. ———- Link
Lúc tôi, Trịnh Dục và Hứa Đa về đến phòng thì Hạ Hà đang gác chân dựa vào giường chơi Vương Giả Vinh Diệu như ông Đa đặt uỵch hộp mì xuống bàn rồi cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh, “Sắp vỡ đê rồi mượn WC xíu nhớ.”Lúc đi ra tấm tắc cảm khái, “Vãi lìn thật WC phòng bọn mày sạch vãi!”Hạ Hà lẳng điện thoại xuống giường, “Còn không xem bạn cùng phòng tao là ai.”Hứa Đa nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh, “Ngôn đại ca giỏi thật đấy, gì cũng biết làm, chó Hà hên như chó ý.”Tôi cười khô khốc một tiếng, cũng đến chịu tên này. Tôi vẫn còn nhớ rành rành đợt trước cậu ta nói tôi bọc bìa sách là bệnh hình thức Hà húp soạp một đũa mì, ngoạm một miếng xúc xích nướng, rồi nốc một ngụm coca, ipad trước mặt thì chiếu phim Quỳnh Dao, sướng như Dục nói, “Ê Hà ốm uống ít coca thôi mày, coca giết t*ng trùng đấy.”Hạ Hà “Sợ đếch gì, anh mày có của để dành.”“Thôi thôi thôi mày đừng có bốc phét, mày đừng có mồm điêu đi. Sau này vô sinh ráng chịu.” Hứa Đa vừa nói vừa định đặt mông xuống giường nói, “Đừng ngồi giường tôi.”Cái mông của Hứa Đa lơ lửng trên không trung, suýt thì chạm vào ga trải giường của tôi. Cậu ta vất vả đứng thẳng dậy, “Em xin lỗi đại ca, em quên anh bị nghiện sạch sẽ.”Thôi bỏ đi, nghiện sạch thì nghiện sạch. Đừng động vào giường của tôi là Đa đành đặt mông ngồi lên giường Hạ Hà, Hạ Hà vội giơ chân đá mông cậu ta, “Phắn, đừng ngồi giường bố mày.”Hứa Đa nói, “Bày đặt giả trân, đừng có học anh Ngôn bố nha mạy, bố cứ ngồi đấy.”Cậu ta nhổm dậy cởi quần đồng phục, phô ra cái quần thu đông dài màu đỏ thẫm, “Bố cởi quần rồi ngồi là được chứ gì.”… Tại sao tôi lại bị đám người này vây quanh vậy chứ?Hứa Đa trách móc Hạ Hà, “Mày to nhờ, sốt mỗi tí mà bắt người ta hầu hạ mày đến tận trưa.”“Bạn cùng phòng tao tự nguyện ở lại chăm sóc tao, mày gato à?” Hạ Hà nói rồi quay sang mắt lúng liếng đưa tình với tôi một gà da vịt tôi nổi cả cụm, tôi thấy hắn không phải lên cơn sốt, mà là lên cơn nắng thì chiều Hạ Hà nói mình ổn rồi, bảo tôi không cần ở lại chăm nữa, đi học đi. Tôi vội vàng lượn khỏi ký túc, dù hắn có bắt tôi chăm nữa tôi cũng chạy, đếch chịu nổi bệnh thần kinh của chất Hạ Hà không tệ, ngày hôm sau đã đánh bay cơn sốt, tinh thần sáng giờ truy bài, Lịch Thiến Ninh đến chỗ tôi bảo, “Cô Đinh bảo Ngôn đến văn phòng gặp cô đấy.”Tôi đến cửa văn phòng, vừa khéo gặp Hạ Hà ở đó. Cô Đinh cũng gọi hắn đến.“Có hai giáo viên bộ môn phản ánh với cô là em không nộp bài tập về nhà, có thể cho cô biết lý do không?”Tôi đáp, “Bài tập quá dễ ạ.”Hạ Hà “Đỉnh vờ lờ.”“Nói cái gì đó?” Cô Đinh trợn mắt lừ Hạ Hà, “Ăn nói tử tế cho cô!”Vừa quay sang tôi, cô Đinh đổi ngay sang vẻ mặt hiền hòa, “Thế thì như này, cô sẽ trao đổi với giáo viên xem liệu có thể giao riêng bài tập về nhà cho em không.”Cô ngoắc mắt sang Hạ Hà, “Cả lớp chỉ có hai em là không nộp bài tập, Tinh Ngôn người ta là biết làm hết, còn em thì sao? Cũng biết làm hết à?”Hạ Hà “Em không biết làm nên không nộp, nộp bài trắng là không tôn trọng thầy ạ.”“Em…” Cô Đinh bị hắn chọc tức đến không thốt ra lời, “Em không biết mở mồm ra hỏi hả? Sao em lười thế hả Hà? Không biết thì phải hỏi thầy hỏi bạn, em ngồi ngay sau top1 khối mà không biết khiêm tốn nhờ bạn giảng bài cho à? Chẳng lẽ bạn Ngôn sẽ không dạy em?”Hạ Hà ngoảnh sang nhìn tôi, “Thật chứ, cậu sẽ tình nguyện dạy tớ chứ?”Cô Đinh cũng nhìn tôi, tôi… Tôi có thể nói được ra chữ “không” Đinh còn có chuyện muốn nói với tôi nên cho Hạ Hà về lớp ra khỏi văn phòng, thấy Hạ Hà đang đứng ngoài cửa, hai tay đút túi quần, dựa vào tường.“Sao còn chưa về lớp?”Hạ Hà “Chờ cậu cùng về, sợ cậu về một mình cô đơn lẻ bóng.”Tôi kệ xác Hà lại nói “Không ngờ cậu lại không làm bài tập, học sinh giỏi cũng phản nghịch thế hở?”Tôi nói, “Cậu có ý kiến?”Tôi chưa bao giờ là một học sinh ngoan ngoãn nghe lời thầy cô cả, mà chỉ làm những gì mình cho là có ích. Nếu thành tích tôi mà kém, dám chắc sẽ là kiểu học sinh láo lếu mà thầy cô ghét Hà nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa, lúc sau mới nói “Cậu dữ phết ha.”Tôi “Cậu có thể không cần nói chuyện với tôi.”Hạ Hà “Không sao, tớ hiểu mà, hoa hồng đẹp đều có gai.”Nắm đấm tôi hôm nay tự nhiên hơi ngứa, muốn tung 1 cú vả vỡ alo ai Hà hỏi, “Cô Đinh bảo gì cậu thế?”Tôi vốn định không đáp, song bỗng nhiên nảy ra ý đồ xấu, “Cô hỏi tôi có muốn chuyển lên lớp không.”Hạ Hà đột nhiên khựng lại, không bước tiếp. Tôi ngoảnh đầu thấy hắn nghiêm mặt hỏi, “Cậu đồng ý?”“Tôi bảo để suy nghĩ đã.”Hạ Hà như là thở phào một hơi, “Này còn suy với nghĩ gì nữa, đừng chuyển.”Tôi “Tại sao? Lớp có môi trường học tốt hơn.”Hạ Hà “Lớp đó kiểu âm u nhàm chán lắm, lớp 10 náo nhiệt như này, đến rồi đừng đi làm gì, thật đấy.”“Ờ, tính sau.”Hạ Hà còn định nói gì thêm thì đã bị tiếng chuông vào lớp chặn họng.————Tôi đang đi trên hành lang, bỗng có người đi ngang qua cố tình va vào vai Tóc dừng lại, “Mù à?”Tóc vàng nheo mắt nhìn tôi, “Học sinh giỏi là kim cương vàng bạc chắc, đụng cái thì làm sao?”Tôi ghét nhất loại người này, rõ ràng bạn không làm gì nhưng nó sẽ cố tình gây sự với bạn.“Mẹ mày không dạy đụng phải người khác là phải mở mồm xin lỗi à?”“Đ*t con mẹ, “Tóc vàng hùng hùng hổ hổ chửi, “Thằng ẻo lả này gớm phết nhở, bố đéo xin lỗi đấy mày làm gì được bố?”Đi cùng nó là hai thằng đàn em, một tóc đỏ, một tóc xanh, ba thằng trông như cái cột đèn giao thông đang trợn ngược mắt vênh váo nhìn tôi.“Mày muốn đ*t ai?” Bỗng sau lưng tôi vang lên một giọng nói quen Hà đi tới quàng vai tôi rất chi là thân thiết. Sao tên này cứ thích khoác tay khoác chân thế nhỉ, không ôm ai ngứa người Hà hỏi tôi, “Nó làm gì cậu thế?”Hắn đứng rất gần tôi, lúc nói, hơi nóng phả thẳng vào tai tôi. Tự nhiên tôi không muốn tính sổ với Tóc vàng nữa, hết lách người ra khỏi Hạ Hà, “Không làm gì, về lớp đây.”Tóc vàng nói, “Anh Hà, em lỡ may chạm phải nó một tí thôi mà ranh con này nó chửi em.”Thằng tồi kia thế mà lại mở mồm ra mách trước, nói cứ như kiểu tôi đáng đời bị nó đụng Hạ Hà lạnh đến phát sợ, “Đ*t mẹ mày, cậu ấy là người để mày chạm vào à? Dmm chạm vào đâu?”Tôi “…”Này, câu này hình như nghe có vẻ sai vàng “… em, em vô tình đụng phải bả vai nó.”“Ha,” Hạ Hà nói, “Thế sao còn chưa xin lỗi?”Tóc vàng nói, “Còn lâu, em ghét nó, lúc nào con Ni cũng khen nó trước mặt em.”Hạ Hà nói, “Về mà quản lý con ghệ mày cho tử tế, top 1 khối đéo cần nó khen đâu nhé. Ngôn là bạn cùng phòng tao, để tao xem đứa nào dám gây sự với cậu ấy.”Hắn như này trông giống đại ca trường cái đèn giao thông có vẻ khá sợ Hạ Hà, tuy Tóc vàng không phục, song cũng chẳng làm được gì, đành phải ngoan ngoãn xin lỗi lại nợ Hạ Hà một lần nữa, không biết bao giờ mới trả được đây.
thì ra ông thẳng như này