thời gian như hẹn
Đối với hành lang tuyến, tổng toàn tuyến có 80 khoảng néo, đến thời điểm hiện nay đã bàn giao được 50/80 khoảng néo cho nhà thầu thi công. Còn tồn tại 30 khoảng néo, trong đó có 4 khoảng néo trên địa bàn tỉnh Bắc Giang và 26 khoảng néo trên địa bàn tỉnh Lạng Sơn.
Lúc này, thời gian xin visa Mỹ bao lâu phụ thuộc hoàn toàn vào thời gian hẹn của bạn. Đúng hẹn, bạn mang hồ sơ đến nộp và phỏng vấn. Nếu đậu, đương đơn sẽ giữ hộ chiếu và nhận visa sau đó 2 đến 3 ngày. Những yếu tố ảnh hưởng tới thời gian xin visa Mỹ mất bao
Những Gareth Bale, Antoine Griezmann, Neymar hay Eden Hazard từng được xem là người kế thừa của bộ đôi Lionel Messi và Cristiano Ronaldo. Nhưng hầu như đều đã sa sút. Vậy ai sẽ thay thế?
Mà thực sự thì mùa nào Hà Giang cũng mang những nét đẹp rất riêng có điều, tháng 2 - tháng của đất trời vào xuân, tháng của những buổi hẹn hò lãng mạn, tháng của những nhành hoa đào vẫn còn e ấp chúm chím như mời gọi khách du lịch đến và tham quan.
Vay Tiền Online Cấp Tốc 24 24. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Lục Phương Kỳ đuổi đến nơi thì vừa hay bắt gặp Cận Thời Xuyên đang bế bổng một cô gái. Nhờ cặp mắt sắc, anh liếc một cái liền thấy ngay trên mặt băng vải trên tay Cận Thời Xuyên có vết máu.“Đội trưởng, mọi người bị sao vậy? Tay của anh… ôi chao ôi…”Cận Thời Xuyên không thèm để ý đến Lục Phương Kỳ, đi theo y tá vào phòng Phương Kỳ nhìn theo bỗng lại thấy vui mừng. Vừa rồi, cái mặt kia của Cận Thời Xuyên rõ ràng là lo lắng! Anh chắc chắn không nhìn nhầm, đúng là lo lắng, chắc là lo lắng cho cô gái trong lòng nhỉ?Nghĩ đến đây, anh không kiềm được ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu là trần nhà trắng tinh, nhưng cũng không cản trở được việc anh cảm ơn ông trời đã sắp đặt số mệnh để hai người kia gặp nhau.“Ông trời ơi, nhất định ông đã nghe thấy lời cầu nguyện của con rồi phải không? A-men!”Đầu bị vỗ một cái, Lục Phương Kỳ cau mày quay người lại. Cận Thời Xuyên giấu tay vào túi “Chưa về đi à, ở đấy khấn vái gì đấy?”Lục Phương Kỳ kêu “Ôi chao, lão đại, dù gì tôi cũng là chính trị viên, để cho tôi chút thể diện trước công chúng được không?”“Ông cũng biết mình là chính trị viên à, ông có ra dáng chính trị viên chút nào không? Mấy thằng kia có coi ông là gì?” Cận Thời Xuyên nói bằng giọng tán gẫu thoải mái, không phải đang dạy dỗ người khác.“Tôi thấy thế này hay mà, gần gũi nhân dân.” Lục Phương Kỳ hỏi đến vết thương trên tay Cận Thời Xuyên, “Này, tay ông làm sao đấy?”“Đủ rồi đấy, thu quân, cút về đi, về mà viết báo cáo đi.” Cận Thời Xuyên nghiêm giọng ra lệnh.“Rõ.” Lục Phương Kỳ hết nói nổi gã này, tay bị thương mà làm như trò đùa ấy, mới đầu anh ta cũng thấy lo lo, kết quả người bị thương lại không thèm để ý, anh ta thèm vào lo nữa, chưa kể, trong kia còn có một vị, có lo cũng chưa đến lượt anh ta đâu!Lục Phương Kỳ đi vòng qua Cận Thời Xuyên rồi mới bồi thêm một câu sau lưng “Không cản trở ông và chị dâu vui vẻ nữa nhé!”Nhân lúc Cận Thời Xuyên còn chưa kịp xoay lại đạp mình, anh ta ù té chạy cho xa.“Á!”Giọng Từ Lai vọng ra từ trong phòng khám. Cận Thời Xuyên vội vã chạy vào. Bác sĩ bỏ chân Từ Lai xuống, ngẩng lên nhìn Cận Thời Xuyên, cười nói với anh “Mắt cá chân của vợ anh bị trật khớp, đã nắn lại rồi, không phải lo.”“Cô ấy không phải vợ tôi.” Cận Thời Xuyên vừa lại gần vừa giải Từ Lai đã bớt đau, cô nghe thấy Cận Thời Xuyên vội vàng giải thích thì không khỏi khịt mũi coi thường, chối nhanh vậy làm gì? Làm vợ anh thì anh mất mặt lắm à?“Ồ, ngại quá, chân của bạn gái cậu cần phải chăm sóc cho tốt, hết sưng là không sao nữa.” Bác sĩ thấy vừa nãy hai người thân mật với nhau, đoán rằng nếu không phải vợ chồng thì chắc là người yêu rồi.“Tôi không phải bạn gái anh ta.” Từ Lai trả đũa sĩ dừng bút nhìn hai người, hàng ngàn chữ mẹ kiếp lướt qua đầu, thời nay làm bác sĩ thật không dễ, còn phải học thêm cả tâm lý học hành vi để tránh ghép đôi nhầm nữa.“Khụ khụ.” Bác sĩ húng hắng giọng rồi viết tiếp, nói với người đàn ông đang đứng cạnh cô gái, “Tay của anh phải đi xem lại đi, vải băng dính máu, miệng vết thương nứt rồi đấy.”Từ Lai lập tức nhìn sang Cận Thời Xuyên, miếng vải xô trắng đúng là đã loang lổ vết máu, vừa rồi sao cô lại không thấy chứ.“Do ban nữa cứu người nên làm miệng vết thương bị nứt ra hả? Anh mau đi tìm bác sĩ khám thử đi.” Từ Lai đẩy tay Cận Thời Xuyên.“Vội gì.”“Thế gì mới vội, máu chảy thành dòng mới vội đúng không?”“Không sao đâu.”“Cận Thời Xuyên.” Từ Lai nghiêm mặt, “Đó là vết dao, sâu lắm đó.”“Anh biết mà.”Bác sĩ bối rối, quan hệ giữa hai người này thật là khó hiểu quá!Anh ta, một con chó độc thân hơn ba mươi mốt tuổi, bị hai người này ép ăn thức ăn cho chó!“Đi lấy thuốc đi!” Bác sĩ đưa đơn cho Từ Lai, tươi cười rạng rỡ, anh ta nhịn, nhịn cho đôi nam nữ đẹp lóa mắt này đùa giỡn trước mặt anh Lai mỉm cười với bác sĩ, cầm đơn thuốc rồi nói “Cảm ơn bác sĩ.”Bác sĩ “sói cô độc” bị nụ cười của cô gái hạ gục tại chỗ, hận không thể đứng dậy nói với tay đàn ông đứng bên cạnh cô gái Mau buông cô ấy ra, để đó cho điều, nhìn dáng vóc cao to, nhìn vẻ ngoài tuấn tú, lại nhìn cặp mắt sắc bén, kiêu ngạo của tay kia, cuối cùng bác sĩ cảm thấy hay là thôi Lai đứng dậy, Cận Thời Xuyên hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, lập tức lại đỡ cô.“Em tự đi được, anh mau đi xem tay sao đi.” Từ Lai nói hơi giận Thời Xuyên cúi đầu nhìn cái mắt cá chân mảnh mai đã sưng to như chiếc bánh bao “Chân em khập khà khập khiễng đi đến tối cũng không xuống được dưới tầng đâu.”Từ Lai nhìn xuống chân mình rồi lại nhìn vết thương của Cận Thời Xuyên, sau đó vòng qua bên tay trái của anh “Vậy đỡ bên này.”“Ừ.” Cận Thời Xuyên đỡ Từ Lai từ từ đi ra ngoài.“Chúng ta thế này giống “Thiên tàn Địa khuyết” nhỉ?”“Vẫn còn lòng dạ đùa bỡn cơ à?”“…”Bác sĩ ở trong phòng khám thấy hai người rõ ràng là lo lắng cho đối phương mà vẫn không chịu nhường nhau rồi lại nghe hai người nói chuyện nữa, quyết định lấy điện thoại gọi.“Này, lần trước cậu bảo có một cô gái muốn giới thiệu với tôi phải không, tối nay tôi rảnh đấy.”…Từ Lai cầm thuốc, Cận Thời Xuyên đi băng bó cẩn thận lại xong thì đã gần sáu giờ, ông trời bỗng nhiên đổi sắc mặt, gió mạnh nổi lên cuồn cuộn, mây mưa ùn ùn kéo Thời Xuyên đỡ Từ Lai lên xe, nói với cô “Chắc là mưa to đấy, anh đưa em về nhà, cơm để bữa khác ăn.”“Cũng được.” Từ Lai nghĩ tay chân họ hiện giờ đang què quặt cả rồi, quả thực không hợp ra ngoài ăn cơm, hơn nữa Bình An còn đang ở nhà.“Dây an toàn.” Cận Thời Xuyên cứ tưởng con bé này phải lằng nhằng thêm gì đó nữa, không ngờ lại đồng ý nhanh đến Lai thắt dây an toàn xong, xe liền lăn bánh, chạy được nửa đường thì một tia chớp rạch ngang như một thanh kiếm thần chém rách bầu trời, sấm sét nổ đùng đoàng, ù tai điếc cối ven đường ngả nghiêng, hận không thể mọc chân bỏ chạy, bầu trời đen sì như mặt quỷ, những tòa nhà cao tầng nằm lố nhố lẻ chiếc xe lao đi vù vù, mưa sầm sập trút xuống, hạt mưa to bằng hạt đậu điên cuồng ném lên mặt kính chắn đó mưa xâu thành chuỗi trút xuống mui xe, độ ẩm không khí lập tức tăng Thời Xuyên quan sát đường sá, mở radio nghe tin tức thời sự, Từ Lai cũng mở weibo đọc tin mới.“Tia sét ban nãy đánh trúng một chiếc xe.”Trong lúc chờ đèn đỏ, Từ Lai cho Cận Thời Xuyên xem clip trên điện thoại dài một phút quay từ cảnh tia sét trắng lao từ trên trời xuống, tiếp đó là tiếng con gái hét ầm xanh sáng lên, Cận Thời Xuyên tiếp tục cho xe chạy, vừa lái xe vừa hỏi “Bình thường ở nhà em ăn gì?”Từ Lai dời mắt khỏi điện thoại, nhìn Cận Thời Xuyên “Ăn thức ăn ngoài ạ!”“Em không nấu cơm à?”“Thỉnh thoảng có nấu.” Tài nấu ăn của cô, ờm, just so so.“Vậy tối nay em ăn gì?”“Tiện gì ăn đó thôi.”“Trong nhà có đồ ăn à?”“Không có.” Từ hồi về, cô toàn gọi đồ ăn ở ngoài, không thì là ra ngoài Thời Xuyên liếc qua Từ Lai “Lại gọi thức ăn ngoài hả?”“Tất nhiên là không, mưa to thế này, shipper dễ bị tai nạn lắm.”“Tư tưởng giác ngộ cao đấy.” Cận Thời Xuyên tấp xe vào chỗ chuyên đậu xe trên lề đường, tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống Lai vươn tay níu Cận Thời Xuyên lại “Anh làm gì đấy?”“Đợi ở trên xe nhé.” Cận Thời Xuyên nói xong thì đóng cửa xe lại, lấy chiếc ô từ cốp sau ra, đi lên vỉa Lai nhìn mãi cũng không đoán ra anh đi đâu, trời mưa to quá, cô chỉ có thể kiên nhẫn khoảng hai mươi phút, cửa ghế lái mở ra, Cận Thời Xuyên đưa cái túi trong tay cho Từ Lai, thu ô lại, ngồi xuống, đóng cửa Lai không vội xem đồ trong tay mà nhìn chằm chằm Cận Thời Xuyên, tình trạng hiện tại của anh cũng coi như là nude bán thân nhỉ?Mái tóc ngắn ngấm đầy nước mưa, mặt cũng ướt, áo phông ướt nhép, dán lên người, cơ ngực, cơ bụng, bắp tay đều thấy ơi, làm người ta chảy máu mũi mất thôi…Cô đưa khăn giấy cho Cận Thời Xuyên “Không phải anh có mang ô à?”“Mưa to quá.” Cận Thời Xuyên cầm khăn giấy lau qua đầu và mặt, tiếp tục nói, “Mua ít đồ ăn cho em rồi đấy, về nhà tự nấu lên ăn tạm nhé.”Giờ Từ Lai mới nhìn đến cái túi to trong tay mình, đồ bên trong túi ni lông không bị ướt, có ba cái hộp, hai mặn một Lai nhìn sang người đàn ông ngồi bên ghế lái đang khởi động xe, rõ ràng là một tên mình đồng da sắt, hóa ra lại có tấm lòng ấm áp như vậy, rõ ràng đối xử với cô rất lạnh lùng, nhưng lúc nào cũng suy nghĩ cho cô.“Cận Thời Xuyên.” Từ Lai gọi đầy đủ cả họ lẫn tên, giọng nói rất dịu dàng.“Gì?”“Anh còn nhớ đúng không?”“Nhớ cái gì?”“Anh sẽ lấy em.”Chú thích*chó độc thân hay cẩu độc thân là cách gọi vui chỉ dân thức ăn cho chó hoặc gọi là cẩu lương dùng để chỉ các màn tình củm; chúng đều là các từ lóng do các bạn trẻ Trung Quốc nghĩ ra.*Thiên tàn Địa khuyết 天残地缺 là tên một bộ phim chưởng của Đài Loan sản xuất năm 1977. Nhân vật chính là 2 cao thủ, một người bị cụt hẳn 2 tay còn người kia thì bị què cả hai chân.*Just so so mình để nguyên văn tiếng Anh theo tác giả. Cụm từ này ít được dùng trong tiếng Anh của người nói tiếng Anh bản ngữ nhưng không hiểu sao nó được đưa vào trong sách giáo khoa Tiếng Anh ở Trung Quốc. Từ này thường được dùng như nghĩa là tàm tạm, không hay không dở.
TRUYỆN GỐC PHIM CHIẾU SÁNG CHO EM TRẦN VỸ ĐÌNH - CHƯƠNG NHƯỢC NAM ĐÓNG CHÍNHThể loại Hiện đại, ngọt ngào, 1×1, HEMột câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã, khi trong đống đổ nát, nó lại nhận ra được mùi hương trên người cô, anh duỗi tay về phía cô, dường như cô đã thấy trước được mai này có một ngày.– Anh gả cho em nhé!– gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả Thời Xuyên Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện?Từ Lai Muốn trở thành người xứng với Thời Xuyên Anh chỉ là một tên Lai Không, anh là người hùng của và đồng đội của anh là những anh hùng giữa thời bình, hy sinh bản thân vì bình yên của nhân dân và thành là người hùng của cô, cô là cuộc đời của gian như hẹn sẵn, năm tháng dần xóa câu chuyện ngọt ngào có tình cảm ôm ấp cũng có cả nhiệt huyết!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để nửa đêm, Cận Thời Xuyên một lần nữa lại từ phòng tắm ra, chỉ mặc một chiếc quần đùi, phơi trần nửa người trên cho người nằm trên giường thưởng thức. Thế nhưng, người trên giường đã mệt chẳng ngóc đầu dậy nổi chứ nói gì đến thưởng thức Lai dám chắc mấy năm mình học động vật học đều uổng phí hết rồi. Vốn tưởng rằng đôi bên đều là lần đầu, không có kinh nghiệm cũng chưa quen với cơ thể đối phương, trong lần thăm dò đầu tiên chắc sẽ không quá lâu, không quá nhiên, cô sai hết rồi, sai trăm phần quên mất Cận Thời Xuyên là một gã đàn ông đã già mà vẫn còn trinh, là một đội trưởng Cận thể lực bất phàm và khả năng lĩnh hội nhanh nhạy, là một gã khổng lồ bằng xương bằng thịt, là một người có thể cày cuốc không bao giờ biết mệt đầu tiên còn tạm được, nửa giờ là xong, sau khi đỡ đau vẫn lết được người xuống giường đi tắm thì Cận Thời Xuyên vào. Thế là lại làm thêm một lần trong phòng tắm. Lần này không để ý thời gian nhưng cảm giác lâu hơn lần đầu và còn thay đổi tư thế đấy thì chân mềm nhũn nên được bế ra khỏi phòng tắm. Cứ tưởng là có thể yên thân ngủ khỏe đàn ông lại lật người lên, lại nữa… lại nữa… xong lại tiếp…Cuối cùng, Từ Lai bị làm suýt thì ngất, đến đầu ngón tay cũng chẳng muốn động đậy, chẳng buồn đi tắm nữa. Cận Thời Xuyên đã được thỏa mãn đi giúp cô lau người, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô nàng rồi mới đi Lai nhìn tấm lưng uốn lượn của gã đàn ông, những đường cong gợi cảm, lưng hùm vai gấu, bờ mông cong cong, đôi chân dài mà mặc quần thì sẽ cực kỳ ưa nhớ đến ít phút trước người này còn đang không biết mệt mỏi ở trên người mình, mặt cô đỏ lên, co người lại, chui vào trong giường lún xuống. Từ Lai quay lưng về phía Cận Thời Xuyên, đang mơ màng sắp ngủ thì cảm thấy có một cánh tay dài vươn tới kéo người mình, nhưng mệt quá rồi, không mở nổi mắt nữa rồi. Cơ thể chạm vào lồng ngực rắn rỏi của người đàn ông, hương sữa tắm ngập tràn trong cùng, cô vẫn phải hé mắt ra nhìn Cận Thời Xuyên, xòe bàn tay trái có đeo nhẫn ra hỏi anh “Cố ý chọn hay chọn đại vậy ạ?”“Gì kia?” Cận Thời Xuyên kéo bàn tay cô, dịu dàng ve vuốt.“Hai tay đan vào nhau là sẽ ra hình trái tim đấy.”Vừa rồi lúc anh tắm cô đã xem kĩ rồi. Mặt kim cương nhìn qua thì chỉ là hình trái tim nhưng nếu để ý kỹ thì khi hai tay đan vào nhau sẽ xuất hiện một trái tim nữa. Kỹ thuật chế tác này tuy cô không biết cụ thể là thế nào nhưng chắc chắn nó rất kỳ công.“Đặt làm theo yêu cầu đấy.” Cận Thời Xuyên hôn tay cô rồi lại tiếp tục sờ, “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đã đưa tay về phía em, em quên rồi à?”Từ Lai lắc đầu, đôi mắt mở hẳn ra, vẻ mặt rất ngọt ngào, giọng nói cực kỳ dịu dàng “Không quên. Anh biết không, lúc anh đưa tay về phía em, dường như em đã nhìn thấy được tương lai, thì ra không phải là mơ, tất cả đều là thật.”“Nếu như biết trước sẽ có ngày hôm nay.” Cận Thời Xuyên dừng một chút rồi mới nói tiếp được, “Anh sẽ không để em phải chờ tận mười năm.”Từ Lai cựa mình, chuyển sang một tư thế tiện để hôn nhau nhất, mắt nhắm lại, luồn tay ra sau lưng ôm anh bằng cả hai tay như một con koala đánh đu trên người gã đàn ông.“Cận Thời Xuyên.” Giọng cô êm như một làn gió mát, thổi từng con chữ khảm vào tim đối phương, “Em yêu anh.”“Anh cũng yêu em.” Cận Thời Xuyên cúi đầu ngậm môi Từ Lai, từ dịu dàng đến nồng nàn rồi từ từ buông ra. Cô nàng trong lòng đã ngủ mất nắm tay cô thật chặt, nhắm mắt lại, dịu dàng thủ thỉ “Ngủ ngon nhé, cô gái của anh.”Đêm Giáng sinh ấy, đêm Bình an không có tuyết rơi mà chỉ có tiếng mưa rơi đì độp, họ sẽ còn nhớ còn nhớ mãi cái đêm, khi hai người yêu nhau, yêu đến mức chỉ có thể dùng cách ấy mới diễn tả được, yêu đến mức ôm nhau mà tưởng như đã có được cả thế giới.…Sáng Giáng sinh không có quà của ông già Noel cũng không thấy người đàn ông nằm cạnh mình đâu, Từ Lai cựa quậy cái cơ thể mỏi rã rời ngồi đảo quanh không tìm thấy quần áo của mình đâu, cô mới nhớ ra đêm qua nó đã bị Cận Thời Xuyên làm rách mất, mặt tự dưng đỏ Lai quấn chăn, mở ngăn tủ quần áo, trông thấy chiếc áo quân phục của anh lại nhớ ra một chuyện, len lén cười trộm rồi cầm nó đi vào phòng rửa sạch sẽ xong xuôi, lại trước gương nhìn thử, thật muốn khóc quá. Từ cổ đến mắt cá chân, chỗ nào cũng có dấu cũng chẳng làm gì được, mặc áo quân phục của Cận Thời Xuyên vào rồi ra khỏi phòng phòng rất ấm áp, Từ Lai không đi dép nữa, đi chân trần ra tìm người đàn ông của cô. Phòng khách có tiếng ti vi nhưng không có ai tiếng động vọng ra từ phòng bếp. Cô cào mái tóc ướt của mình rồi đi sang nhiên, người ở phòng bếp đang xắn tay nấu canh cho nhạy bén của người lính giúp Cận Thời Xuyên không cần quay đầu cũng biết là ai tới. Chiếc thìa trong tay anh vẫn đang quấy đều đồ trong nồi, giọng nói buổi sáng mờ ám hơn những lúc khác trong ngày một chút.“Dậy rồi à?” Anh bỏ thìa xuống, đậy vung rồi quay lưng lại, câu hỏi muốn làm gì mắc lại trong cổ họng trước vẻ ngoài của con gái mặc áo quân phục trên người, vạt áo chỉ ngang bắp đùi, đôi chân dài trắng bóc, thẳng tắp, cổ áo không được cài đủ khuy, mái tóc ướt thấm vào vải, làm nổi bật lên chỗ nào hầu của anh trượt lên rồi lại trượt xuống, mắt nhìn đăm đăm ngắm cô sáng chiếc áo quân phục đứng đắn, nghiêm chỉnh thế mà em ấy mặc vào một cái liền gợi tình ngay Lai đang tựa người liền đứng thẳng dậy, chân xếp ngay ngắn theo tư thế đứng nghiêm, tay phải đưa lên chào theo quân lễ “Đội trưởng Cận, chào buổi sáng.”“Chào cái con khỉ.”Cận Thời Xuyên bước nhanh tới, bế cô đặt lên bệ bếp, kề sát vào Lai chỉ định trêu anh thôi, không ngờ lại chọc phải lửa. Chiếc áo bị kéo xuống nửa chừng, mắc lủng lẳng trên người. Cô vội đẩy anh ra “Bữa sáng được rồi kìa, ăn đã.”“Ăn em xong rồi mới ăn sáng.”Cận Thời Xuyên thở loạn nhịp, lại sáp về phía Từ Lai, vào thêm lần nữa…Sau khi xong xuôi, chân Từ Lai run run, quay về phòng tìm áo len và quần dài của anh để mặc, che kín người từ đầu đến chân, xỏ dép lê rồi quay ra đúng lúc bữa sáng được dọn ra nàng mới sáng ra đã tự tìm đường chết, bị người ta ăn sạch bách xong giờ đói mềm người, vừa thấy đồ liền xông vào ăn, thế là bị bỏng miệng.“Em ăn chầm chậm thôi, không ai giành với em đâu mà.” Cận Thời Xuyên tươi cười đưa tay xoa miệng Lai nguýt anh một cái sắc lẹm “Nếu không phải anh cứ ép em thì em sao lại đói thế chứ?”Cận Thời Xuyên ăn một miếng rồi lại thản nhiên nói với Từ Lai “Ồ, thế là nên trách anh không cho em ăn no nhỉ?”“Trách em.” Từ Lai cố ý thở dài, “Trách em ngu ngốc mới sáng ra đã đi trêu ghẹo sói háo sắc.”“Rất hoan nghênh em đến trêu ghẹo anh.” Cận Thời Xuyên cười rất vui vẻ, tinh thần có vẻ vô cùng sảng Lai không thèm để ý Cận Thời Xuyên nữa, cắm đầu cắm cổ ăn Thời Xuyên thấy dáng vẻ dễ thương của cô nàng, đâm ra lại rất muốn trêu ghẹo thêm. Thì ra, lời hồi trước các anh em cứ bảo ở nhà trêu ghẹo vợ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, giờ thì anh hiểu sâu sắc rồi, cực kỳ sâu sắc.“Lai Lai này.” Cận Thời Xuyên gọi cô.“Dạ.” Từ Lai thấy đồ Cận Thời Xuyên nấu thật sự ngon nên đang ăn rất nhiệt tình.“Trước kia em từng học múa à?”Tự dưng hỏi một câu không đầu không cuối, Từ Lai ngơ ngác nhìn Cận Thời Xuyên “Đâu có học đâu ạ!”Cận Thời Xuyên nhướn mày, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi mới nói “Thế sao mềm thế nhỉ?”Mới đầu Từ Lai nghe không hiểu ngay, ngẫm đi ngẫm lại mới liếc xéo Cận Thời Xuyên và mắng “Đồ lưu manh.”Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai đỏ bừng mặt thì phá lên cười khoái tháng thế này thật tuyệt, thật là tuyệt!Ăn sáng xong đã hơn mười giờ. Bị vần vò mãi, ăn xong liền mệt rũ người. Từ Lai nhờ Cận Thời Xuyên về nhà mình lấy giúp ít quần áo còn mình thì về phòng đi ngủ một mạch đến tận chiều. Cận Thời Xuyên kéo rèm cửa sổ cho cô nên phòng ngủ tối thui. Từ Lai ngồi ngẩn ra trên giường một lúc mời lề mề xuống phòng bếp rót cốc nước xong thì nghe thấy tiếng mở cửa, Từ Lai vội chạy ra đó, hóa Thời Xuyên xách hai va li đồ vào, tiện tay đóng luôn cửa nhà lại, cản gió rét ở ngoài.“Anh mang va li của em tới đây làm gì?” Từ Lai chẳng hiểu ra sao cả, hết nhìn Cận Thời Xuyên lại nhìn va li rồi lại nhìn Cận Thời Thời Xuyên vươn tay ôm Từ Lai. Cơ thể ấm áp của cô vợ khiến hơi lạnh bám trên người anh lập tức chạy bảo “Tạm thời mang mấy bộ đồ theo mùa treo trong tủ quần áo và giầy dép của em qua đây, với cả đồ dùng hàng ngày, mấy cái chai lọ để trên bàn trang điểm, chai lớn chai bé trong nhà tắm, anh cũng chẳng biết là gì nữa, cứ mang tuốt sang, à, với cả đồ lót của em cũng mang sang rồi, còn mấy thứ khác thì từ từ chuyển…”Từ Lai bịt cái miệng nói liên tằng tằng của Cận Thời Xuyên lại, ngơ ngác hỏi “Anh đang dọn nhà cho em đấy à?”Cận Thời Xuyên gật đầu, để mặc Từ Lai bịt miệng mình thoải mái.“Anh tiền trảm hậu tấu hay đây là âm mưu từ trước hả?” Chẳng trách nhờ anh về nhà lấy đồ cho mình, anh chẳng do dự chút nào đã đồng ý Thời Xuyên kéo tay cô từ miệng đặt xuống bên hông, cúi đầu nhìn từ Lai “Cầu hôn đã cầu hôn rồi, ngủ cũng đã ngủ rồi, chẳng lẽ không nên ở cùng nhau à?”Từ Lai lườm Cận Thời Xuyên một cái. Xem đấy, đội trưởng lại bắt đầu độc tài rồi đấy. Có điều, hình như cũng hơi hơi có lý.“Giờ cùng lắm chỉ coi là ở chung thôi.” Cô nháy nháy mắt, “Vẫn chưa có giấy tờ nhậm chức nhé.”Cận Thời Xuyên gật đầu, buông Từ Lai ra, quay lại ngăn tủ trước cửa cầm một túi hồ sơ rồi kéo Từ Lai đi vào đi vừa nói với cô “Vừa rồi, anh tiện đường qua phòng Công tác chính trị lấy mẫu đơn xin kết hôn rồi.”“Anh có nhất thiết phải nôn nóng thế không hả?” Từ Lai dở khóc dở cười.“Không phải em bảo là chưa có giấy tờ nhậm chức sao?”Cận Thời Xuyên ngồi xuống ghế, kéo Từ Lai ngồi xuống đùi mình, lấy giấy tờ trong túi hồ sơ ra, đặt lên bàn, mở ngăn kéo lấy bút.“Em đọc đi anh viết.” Anh vào tư thế sẵn sàng rồi nói với Từ Lai ngồi trên người Cận Thời Xuyên, tươi cười nhìn tờ giấy đặt trên bàn, cảm thấy mấy chữ “Bảng báo cáo đơn xin kết hôn” in thật to trên đó thật hết sức trang đọc “Tên, giới tính, nam, Cận Thời Xuyên, nữ, Từ Lai…”Những nét bút cứng cáp anh đưa chỉ dài vài phân nhưng như thể chứa đựng cả cuộc đời tương lai, hàng mấy chục năm tươi Lai nhìn chăm chú nét mực đen trên tờ giấy trắng, mắt đỏ thầm nguyện cầu trong lòng Cận Thời Xuyên, anh nhất định phải bình an cả đời, ở bên em đến lúc bạc thích*Mẫu đơn xin kết hôn 申请结婚报告表 người trong quân đội, công an, cảnh sát khi muốn kết hôn thì phải điền đơn này. Ở Việt Nam mình cũng vậy. Nội dung cần điền cơ bản giống một bản sơ yếu lí lịch có tóm tắt thành phần gia đình và quá trình học tập, công tác.*Koala hay còn gọi là gấu túi. Tư thế ôm kiểu koala
Thời gian như hẹn edit Tình yêu là một thứ rất mông lung, vô hình. Khi bạn ý thức được sự tồn tại của nó thì bạn đã sớm yêu mất rồi. Cận Thời Xuyên chưa từng yêu đương, cũng chưa từng động lòng với ai. Nếu chuyện tình cảm là một quyển sách, vậy quyển sách của anh chính là cuốn “Vô tự thiên”. Từ nhỏ đến lớn, anh đi đến đâu cũng được từ thiếu nữ cho đến phụ nữ yêu mến, còn anh thì luôn vững vàng như một đỉnh núi tuyết, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Đám anh em nối khố rất thích trêu chọc anh rằng không ngờ một thằng có vẻ ngoài mê hoặc người khác như thế lại là một vị hòa thượng tứ đại giai không. Năm đó, anh cứu Từ Lai 15 tuổi thoát chết trong đống đổ nát, cũng gieo vào lòng cô gái nhỏ một niềm tin vào ngày gặp lạị. Duyên phận sẽ dẫn đường cho hai người họ. “Lúc trước em đã phải chịu cú sốc lớn, người đúng lúc cứu em khi ấy là anh.” Cận Thời Xuyên thoáng ngập ngừng, “Cho nên em mới nảy sinh sự dựa dẫm vào anh, đó là lòng biết ơn, không phải là tình cảm, nếu lúc ấy là một người khác, em cũng sẽ nảy sinh ảo giác này, hiểu chứ?” “…” Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai không lên tiếng, bèn hỏi lại “Em hiểu ý của anh rồi chứ?” “Hiểu ạ.” “Rất tốt” “Có điều,” Từ Lai ngừng lại đôi chút, “Nhưng mà em vẫn luôn hiểu rất rõ rằng nếu là một người khác thì không thể được, chỉ có thể là anh, anh có hiểu ý của em không?” Cận Thời Xuyên là kiểu con trai mạnh mẽ, tự cao, kiêu ngạo, không phải tuýp người dịu dàng. Sau khi được cứu thoát khỏi hiểm cảnh, Từ Lai mới hiểu ra, anh chẳng hề cùng đứng chung hàng ngũ với hội những chàng trai ấm áp. Dù vậy, tại thời khắc đấu tranh giữa sống chết kia, sự ấm áp và lời cổ vũ của anh, giống như ánh mặt trời chiếu nắng lên mình cây cỏ dại Từ Lai nhỏ bé đã cận kề cái chết. Thứ tình cảm bác ái anh mang trong mình, đối với cô gái trẻ đang nằm gần hấp hối trong đống đổ nát, lại là thứ tình cảm lưu giữ rất nhiều năm vượt cả không gian và thời gian. Năm ấy cô chỉ mới có mười lăm, lại trải qua một kiếp nạn lớn như vậy, vào lúc đau khổ nhất, Cận Thời Xuyên đã đưa tay ra cho cô, kéo cô trở về từ ranh giới sinh tử, khi đó, anh đúng là một ân nhân. Tuy nhiên, dần dần trưởng thành, xung quanh có không ít người theo đuổi, nhưng cô chưa từng có cảm giác động lòng như vậy với bất kỳ ai khác. Ngược lại, lúc nào cô cũng nghĩ cách để hỏi thăm tin tức về Cận Thời Xuyên, mỗi lần thấy xe cứu hỏa đi ngang, cô lại nghĩ đến anh, nhìn thấy những người lính chữa cháy không cùng màu da cũng nghĩ đến anh, nghe tin ở đâu đó có động đất, núi lở, hỏa hoạn, cô vẫn luôn nghĩ đến anh đầu tiên. Cô biết Truy Phong đã hy sinh, chú chó năm đó cùng với anh cứu mạng cô khỏi đống đổ nát đã không còn nữa, vì vậy cô bắt đầu học huấn luyện chó cũng là vì anh, dạy dỗ Bình An cũng là vì anh. Nếu như nói tất cả những điều này đều là do cô cố chấp, vậy thì rất nhiều năm đã trôi qua, gặp lại anh một lần nữa, cái cảm giác khiến tim đập nhanh này chắc chắn không phải là do cô tự tưởng tượng ra nữa. Cô làm cho anh dần quen với cuộc sống có cô. Cô đánh người sinh sự vì anh, dáng vẻ đĩnh đạc đường hoàng, sáng trưa chiều mỗi ngày không ngừng nhắn tin cho anh, cô lo lắng khi thấy anh bị thương, cô bị trật khớp còn hùng hổ khuyên nhủ bé gái định tự sát. Cô tự tin khảng khái trả lời người khác rằng cô chủ động theo đuổi anh, là cô quyết tâm một đường theo đuổi tận 10 năm. Một cô gái có vẻ ngoài dịu dàng là thế mà lại có được tính tình phóng khoáng, có sao nói vậy. Cô chung tình, kiên định, gan dạ, cũng lại nhỏ bé yếu đuối trong mắt anh, khiến anh rơi vào tình yêu không lối thoát. Ngày đó, trong màn mưa bụi, cô bé được anh cứu khi ấy lại hỏi anh có thể dẫn cô đi cùng không. Lúc ấy Cận Thời Xuyên cảm thấy rất hoang đường, không cần nghĩ đã đáp ngay là không thể. Rồi anh nhìn thấy vẻ thất vọng rõ ràng trên khuôn mặt và sự chua xót trong đôi mắt của cô nhưng rồi đôi mắt ấy lại lập tức sáng lên. Cô bé đó nói muốn ước hẹn với anh, mười năm nữa sẽ đi tìm anh, bảo anh đợi. Anh không hề để tâm, chỉ dặn lại một câu cố gắng học tập, phấn đấu mỗi ngày. Không ngờ mười năm sau, cô bé ấy đã trưởng thành, thật sự xuất hiện, còn mang đến cho anh Bình An và cả tình yêu. Việc nhà việc nước không thể vẹn cả đôi đường sao ? Thật ra anh để ý người ta muốn chết, ăn dấm chua với tất cả những người đàn ông khác lượn lờ xung quanh cô, anh rất muốn trả lời cô rằng Vứt mẹ cái việc nhà việc nước không thể vẹn cả đôi đường đi, ông đây muốn lập gia đình với em, có được không đây? Nhưng mà chỗ này là doanh trại, chuyện tình cảm để dành về rồi nói vậy ‾▿‾~ Người đàn ông mặc trang phục rằn ri dùng trong huấn luyện đi cạnh cô gái nhỏ, ở giữa là một con chó béc-giê rất ngầu, dưới ánh nắng vàng ruộm, trông đẹp như một bức tranh. Hóa ra chẳng phải là một tảng đá vừa cứng đầu vừa xấu xa mà là một ngọn cỏ xanh không biết nói năng. Thời gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả đời. Cận Thời Xuyên Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện? Từ Lai Muốn trở thành người xứng với anh. Cận Thời Xuyên Anh chỉ là một tên lính. Từ Lai Không, anh là người hùng của em. Là người anh hùng giữa thời bình, hy sinh bản thân vì bình yên của nhân dân và thành phố. =============================================================== Truyện viết về người lính cơ động, nếu bạn nào thích ngọt, sủng thì có thể tìm đọc nhé. Hôm nay ngồi viết review cho “Cây oliu màu trắng” thì mình tìm thấy bản word này trong máy. Có lẽ là lưu lại trong lúc đọc truyện. Không hẳn là review, tóm tắt qua nội dung chuyện tình của nam nữ chính, hi vọng có nhiều bạn sẽ hứng thú và tìm đọc truyện ???? Đánh giá Top 5 thời gian như hẹn tổng hợp bởi Lopa Garden Thời Gian Như Hẹn – Truyện FULL 04/14/2022 718 vote Đọc truyện Thời Gian Như Hẹn của tác giả Tiểu Lộ 筱露, đã full hoàn thành. Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Thời Gian Như Hẹn chương mới nhất – SSTruyen 08/02/2022 323 vote ❶❶❶ Đọc truyện Thời Gian Như Hẹn miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng. Thời Gian Như Hẹn – Chương 13 03/29/2022 445 vote Thời Gian Như Hẹn – Chương 13 … Từ Lai nộp phí xong thì đi lấy thuốc, nghiêm túc như đang làm việc, giống như các nhân viên ở bệnh viện đang xử lý các … Ebook Thời Gian Như Hẹn – Tiểu Lộ 筱露 – MOBI/EPUB/PDF/AZW3 05/20/2022 4 549 vote Thời gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả đời. Cận Thời Xuyên Thích đến … Thời Gian Như Hẹn – Tiểu Lộ 筱露 – Truyện Audio 06/29/2022 285 vote Thời Gian Như Hẹn audio, Mới Cập Nhật Chương 0081 Ngoại truyện, Thể loại Hiện đại, ngọt ngào, 1×1, HE,Độ dài Mở đầu + 80 chương + 01 …
Ngày nối ngày ghi lại tháng năm kề vai, tháng tiếp tháng viết nên một thời vàng son. Tiếng hô hào sảng vang vọng bốn phương từ lúc mặt trời còn chưa đội đường chân trời nhô lên, đến khi ánh sáng rực rỡ xé toạc chân mây, những người lính vẫn miệt mài múa quyền trên thao trường. Ngày huấn luyện cuối cùng được cả doanh trại chào đón bằng tâm trạng vừa hưng phấn vừa căng thẳng bắt đầu. Hôm nay, không khí của khu huấn luyện cực kỳ rộn ràng. Các đội viên mặc trang phục huấn luyện đứng trên sân tinh thần phơi phới, nhóm chó tìm kiếm cứu nạn ngồi bên con nào con nấy ý chí chiến đấu sục sôi. Trước mặt họ ngoài đội trưởng Cận, cô giáo Từ và Bình An còn có nhiều người mặc đồng phục bình thường của cảnh sát vũ trang đầu đã hai thứ tóc. Không chỉ vậy, xung quanh họ còn đặt chỗ này một chiếc máy quay, chỗ kia một chiếc máy quay khác, có phóng viên báo quân đội đến đưa tin đứng kề bên. Tất cả đã sẵn sàng. Văn Khánh Quốc nói với Cận Thời Xuyên “Bắt đầu đi!” Cận Thời Xuyên cũng đang trong trang phục huấn luyện, quay về phía Văn Khánh Quốc chào nghiêm chỉnh theo quân lễ, cảnh này theo ý của Từ Lai thì là cực kỳ oai hùng, phi phàm. Giọng anh trầm ấm, sang sảng đáp “Báo cáo trung đoàn trưởng. Rõ.” Văn Khánh Quốc gật đầu. Cận Thời Xuyên bỏ tay xuống, tiến lên trước vài bước, mặt quay về phía các huấn luyện viên và những chú chó tìm kiếm cứu nạn sắp đạt tiêu chuẩn. “Tất cả, nghiêm… nghỉ.” Ánh mắt nghiêm khắc của Cận Thời Xuyên lướt qua từng người từng người một, nói rõ ràng từng chữ “Buổi thi chính thức bắt đầu.” Trời xanh mây trắng tỏa sáng trên cao, cỏ xanh đường chạy đỏ đan xen nhau. Các huấn luyện viên phát hiệu lệnh, những chú chó tìm kiếm cứu nạn khí thế hoành tráng. Ngồi, nằm, đứng yên, sủa, lồng lưới mắt cáo, hàng rào cao 1 mét, cầu thăng bằng dài 6 mét, tường chắn cao 2 mét, cầu thang 4 bậc, cầu đứt quãng, vòng tròn lửa, tìm kiếm bên ngoài và bên trong đống đổ nát, không nội dung nào có thể làm khó những chú chó anh dũng vô song của chúng ta, cho dù ngẫu nhiên có sai sót thì cũng sẽ ngay lập tức tuân theo hiệu lệnh của huấn luyện viên để sửa sai kịp thời, giữ vững phong độ. Chúng nhanh mạnh chuẩn, như gió táp, như chớp giật, đến ngay cả máy quay cũng phải vất vả lắm mới bắt kịp ghi lại được những khoảnh khắc đặc sắc nhất. Cận Thời Xuyên tay cầm đồng hồ, miệng ngậm còi, tỉnh táo quan sát những người lính và chó chính tay mình bồi dưỡng nên, dù ngoài mặt không thể hiện ra những trong lòng vẫn đang thầm mỉm cười. Từ Lai giữ Bình An, cu cậu cũng rất ngứa ngáy muốn được thi thố tài năng nhưng biết sao được, đây không phải là đấu trường của nó, nó chỉ có thể nhìn các chiến hữu của mình, thầm hô cố lên. Văn Khánh Quốc ngay từ đầu đã để mắt ngay đến chú chó béc-giê thuần chủng này, tranh thủ lúc rảnh rỗi bèn qua hỏi Từ Lai “Tiểu Từ, con chó này là sao?” Lúc ông đi tới vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh Cận Thời Xuyên và nó đứng cạnh nhau, khoảnh khắc ấy thực sự trông rất giống Truy Phong, ông thậm chí còn tưởng mình hoa mắt nhìn thấy Truy Phong sống lại. “Đây là chó của đội trưởng Cận, tên là Bình An.” Từ Lai vui vẻ trả lời Văn Khánh Quốc. “Ồ?” Văn Khánh Quốc cũng đã đoán được con chó này chắc là của Cận Thời Xuyên nhưng nghe cô gái này nói thì có vẻ như còn có gì đó khác, ông bèn cố ý nói “Nếu chú nhớ không nhầm thì chú không cấp chó tìm kiếm cứu nạn cho đội trưởng Cận cơ mà.” Từ Lai nghe cái liền biết ngay ý của trung đoàn trưởng, cô cũng không ngại gì mà nói thật “Thật ra đây là chó cháu mang đến, đã được huấn luyện nghiêm khắc rồi, giờ nó là một thành viên của đội chó tìm kiếm cứu nạn của đội phòng cháy chữa cháy ạ.” “Thì ra là vậy à.” Văn Khánh Quốc gật đầu, cúi xuống nhìn Bình An, ông mỉm cười “Xem ra thật là có duyên, thế mà giống nhau như đúc luôn.” Từ Lai vẫn luôn giữ nụ cười lịch sự, tất nhiên rồi, chó này do cô chọn mà, trung đoàn trưởng làm sao mà biết được chứ. “Phải rồi, nó tên là Bình An hả?” Văn Khánh Quốc hỏi. “Vâng.” Từ Lai gật nhẹ đầu, cúi xuống nhìn đúng lúc Bình An cũng nghếch lên nhìn cô. Từ Lai lén nháy mắt với nó rồi ngẩng lên nhìn Văn Khánh Quốc. Văn Khánh Quốc nở nụ cười “Bình an vui vẻ, một đời an lành, tên rất hay.” Kết thúc buổi thi. Tất cả huấn luyện viên và chó đều vượt qua bài kiểm tra. Từ nay họ đã chính thức trở thành một thành viên của đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt Du Giang. Văn Khánh Quốc và vài vị đứng cạnh cùng xem tờ kết quả Cận Thời Xuyên nộp lên, gật đầu hài lòng. Văn Khánh Quốc đứng ra đại diện phát biểu với mọi người “Đầu tiên, xin được chúc mừng các đồng chí chính thức gia nhập đại đội phòng cháy chữa cháy đặc biệt, trong mắt tôi, biểu hiện của các đồng chí hôm nay cực kỳ xuất sắc…” Nội dung bài phát biểu bao gồm khen ngợi và trọng tâm công tác chính trong tương lai. Đối với những vị tân huấn luyện viên và các chú chó tìm kiếm cứu hộ, tương lai trước mắt đang còn dài, không thể không để tâm lắng nghe. Cuối cùng, trước khi đi, Văn Khánh Quốc gọi riêng Dương Dương ra. Vì Tiểu Hổ không theo kịp tiến độ nên không thể tham gia buổi thi ngày hôm nay. Sau này tất cả mọi người sẽ vào đại đội đặc biệt rồi, chỉ còn sót lại Dương Dương và Tiểu Hổ cũng là một vấn đề. Tuy đã tuyên bố giải tán nhưng mọi người vẫn nán lại chưa muốn đi. Cận Thời Xuyên nhìn về phía mọi người, anh bảo “Được rồi đấy, nên làm gì thì đi làm ngay đi, hai ngày nữa đến đại đội báo danh.” “Rõ.” Sau một tháng huấn luyện đặc biệt, các đội viên có hai ngày nghỉ phép. Chó được đưa về đại đội trước, ở đấy đã bố trí đầy đủ nhân viên chăm sóc. Có điều sắp phải xa chó của mình hai ngày, hơn nữa đây là lần đầu tiên nên tất cả mọi người không vội vã đi ngay mà còn nán lại dặn dò cẩn thận chú chó của mình. Chó là một loài vật rất hiểu tính người, bạn nói gì nó đều biết hết. Từ Lai cũng không nỡ xa Bình An. Cô nhíu mày nhìn sang Cận Thời Xuyên “Giờ em cực kỳ hối hận vì đã giao Bình An cho anh, hiện tại nó đã thuộc về quân đội rồi, chẳng thể mang đi được.” “Bình An trời sinh là để làm chó cảnh sát rồi, giờ không chịu cũng không được.” Cận Thời Xuyên không trêu ghẹo mà tử tế nói cho cô biết sự thật, không thể giở trò trẻ con ở đây. “Sau này muốn gặp Bình An cũng không dễ nữa rồi.” Từ Lai ngồi xổm xuống gãi cổ Bình An. Cu cậu thoải mái ra mặt. Cận Thời Xuyên cũng ngồi xổm xuống, thấy cô nàng thật sự không nỡ xa nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào nữa, Bình An đã vào quân đội, có tên trong danh sách biên chế, trừ phi xuất ngũ, không thì không thể. “Anh hứa với em, sau này nếu có nhớ Bình An thì đi tìm anh, anh sẽ dẫn em đi thăm nó.” Cận Thời Xuyên dịu dàng nhìn Từ Lai, cánh môi khẽ cong lên. Từ Lai thực lòng chỉ nói vậy thôi chứ cô nhận nuôi Bình An rồi huấn luyện nó chính là vì để nó thay Truy Phong làm bạn với anh mà, chỉ là giờ không nỡ chia tay, trong lòng thấy hơi buồn bã mà thôi. “Nói lời giữ lời nhé.” Từ Lai chìa bàn tay nhỏ bé về phía anh, “Ngoéo tay đi.” “Trẻ con, ngoéo tay gì.” Cận Thời Xuyên mặc dù chê bai nhưng vẫn ngoan ngoãn ngoắc ngón tay anh với ngón tay bé xíu của cô. Ngoéo tay xong, Từ Lai nhẹ nhàng ôm cổ Bình An, thì thầm nói với nó “Bình An bé bỏng, mày không được quên mẹ mày đâu đấy nhé!” Cận Thời Xuyên chẳng mấy khi mới được nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng, nũng nịu của Từ Lai, cảm thấy rất hay ho. Nhìn cô gái anh thích ôm cu cậu, trái tim anh bỗng được lấp đầy. Anh cực kỳ muốn được ôm lấy cả hai nhưng giờ thì chưa được. “Được rồi, nó còn có cha nó chăm mà.” Cận Thời Xuyên nói tỉnh khô. Từ Lai ngẩng ngay đầu lên nhìn Cận Thời Xuyên. “Biểu thị công khai chủ quyền hay là trêu em đấy hả?” Cận Thời Xuyên cười ngày càng tươi, anh chăm chú nhìn Từ Lai, yết hầu chuyển động lên xuống, giọng anh đầy vui vẻ “Là ghẹo em!” Mặt Từ Lai lập tức đỏ bừng. … Hôm nay phải rời doanh trại huấn luyện. Tất cả mọi người quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc, đến giờ sẽ có xe đến đón mọi người quay về thành phố. Từ Lai thu dọn xong xuôi mới nhận ra cái váy lần trước Cận Thời Xuyên cứ đòi giặt cho bằng được kia, đến giờ vẫn chưa trả cho cô. Thế là cô kéo toàn bộ hành lý xuống dưới tầng. Vừa xuống đến tầng một thì gặp ngay Cận Thời Xuyên đang đóng cửa. Anh chỉ đeo một cái ba lô quân đội đơn giản, gọn nhẹ. Cận Thời Xuyên nhìn sang cũng trông thấy Từ Lai. Anh đưa tay cầm va li trong tay cô rồi hỏi “Tất cả đây rồi à?” “Vâng.” Từ Lai gật đầu, để mặc Cận Thời Xuyên xách đồ giúp mình, mở miệng hỏi, “Phải rồi, cái váy của em hình như vẫn còn đang ở chỗ anh.” “Chất vải tệ quá, giặt hỏng mất rồi.” Cận Thời Xuyên đường hoàng đáp. Từ Lai nhìn bóng lưng Cận Thời Xuyên đi như gió, cô cười méo xẹo, đồ của thương hiệu nổi tiếng quốc tế mà anh chỉ giặt một cái liền hỏng ngay hả? Đùa đấy à? Cô chỉ nghĩ đến đó rồi vội đuổi theo cho kịp bước chân của Cận Thời Xuyên. Mọi người đều đã thu dọn xong hành lý, vừa mới lên xe. Ở trên xe, Giang Đường và mọi người đang hỏi chuyện xem thủ trưởng đã nói gì với Dương Dương. Dương Dương trả lời “Bảo tôi mai qua trung đoàn một chuyến.” “Không sao chứ?” Vương Tuấn hỏi. “Không sao đâu.” Dương Dương tỏ vẻ thờ ơ, cười với tất cả mọi người. Lưu Húc vỗ bả vai Dương Dương “Nhất định là không sao rồi, chúng ta còn phải kề vai chiến đấu nữa cơ mà.” “Tiểu đội trưởng nói đúng lắm.” Giang Đường gật đầu phụ họa. Mọi người cũng gật đầu theo. Dương Dương bỗng nhiên thấy mắt nhòe đi. Bọn họ thực sự là một đại gia đình, thật là ấm áp và cảm động. “Cảm ơn.” “Ối dào, đừng có khóc chứ!” “Khóc con khỉ, ông đây là đàn ông.” “Ha ha ha…” Cận Thời Xuyên và Từ Lai còn chưa lên xe đã nghe thấy tiếng cười nối nhau. Sau đó, hai người họ phát hiện trên xe chỉ còn trống một chiếc ghế đôi, giống như là được mọi người đặc biệt để dành lại cho hai người vậy. Từ Lai ngồi xuống trước, Cận Thời Xuyên ngồi xuống kế bên. Dáng người cao to của anh như một tấm bình phong bằng thịt che chở, bảo bọc cô, có cảm giác cực kỳ an toàn. Từ Lai nhoẻn miệng cười, lấy điện thoại ra, cắm tai nghe vào. Cùng lúc đó, chiếc xe cũng khởi động. Mọi người quay lại nhìn cảnh vật đang lùi xa. Mặc dù chỉ có một tháng ngắn ngủi nhưng giống như có một số thứ đã bị vứt bỏ tại đây và cũng có một số thứ đã thu hoạch được tại đây. Cái loại cảm giác này thật sự kỳ diệu. Cận Thời Xuyên cảm giác bên tai phải bị nhét thứ gì đó vào. Anh quay sang nhìn, Từ Lai nhét tai nghe cho anh, anh tự đưa tay ra cầm. Hai người ngồi ở hàng ghế đầu lén lút làm gì mọi người đều không thể thấy được. Cô đặt ngón trỏ lên miệng, “suỵt” một tiếng rồi cúi đầu bấm điện thoại. Anh liếc mắt nhìn những người khác. Hầu hết mọi người đều đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Trong xe cực kỳ yên tĩnh. Còn phải mất gần hai tiếng đồng hồ nữa mới vào được đến nội thành. Mọi người không có chuyện gì làm thì chẳng bằng đánh một giấc, tỉnh dậy đến nơi là vừa. Cận Thời Xuyên nhét lại tai nghe vào tai, giai điệu dịu dàng, giọng nữ cuốn hút chậm rãi vang lên theo tiếng nhạc, du dương lay động lòng người. “When the rain is blowing in your face “ “And the whole world is on your case “ “I could offer you a warm embrace “ “To make you feel my love “ “…” Bài hát phát được một nửa, Cận Thời Xuyên mới nghiêng đầu nhìn về phía Từ Lai. Em ấy đã nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ. Lông mi dài và cong như quạt hương bồ khẽ rung rung. Anh rụt rè để đầu cô tựa lên vai mình, cô cọ nhẹ một cái rồi thôi. Anh lại không nhịn được cong môi cười rồi cũng nhắm mắt lại. Bài hát trong tai nghe vẫn đang phát ngân nga hai câu cuối bài… “To make you feel my love “ “To make you feel my love “ Chú thích *Bài hát “Make you feel my love” của Adele *Quạt hương bồ *Thêm mấy hình ảnh về huấn luyện chó nghiệp vụ
Ăn xong cơm là giờ nghỉ trưa. Lưu Húc và các đội viên quay về ký túc. Từ Lai đi theo Cận Thời Xuyên chắp tay sau lưng giống như là tản bộ sau bữa cơm. “Em đi theo anh làm gì?” Cận Thời Xuyên phát hiện mình đi đến đâu con bé này cũng đi theo tới đó, dứt khoát đứng luôn lại, “Giờ là thời gian nghỉ trưa.” “Ăn no quá, đi tản bộ một chút.” Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên, mặt trời sau mười hai giờ trưa gay gắt, đôi mắt Từ Lai cong thành hình trăng lưỡi liềm, vẫn đẹp như thường. Cận Thời Xuyên nhìn vóc người nhỏ bé của Từ Lai, thầm hừ trong lòng, vừa rồi ăn ít như mèo ấy. “Vậy em cứ từ từ tản bộ đi nhé.” Cận Thời Xuyên bỏ đi. Từ Lai nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông, lén lút bám theo. Cận Thời Xuyên trèo lên lưng núi, đứng thẳng người, phong thái đĩnh đạc, cây hòe già bên cạnh khẽ đưa theo gió, dịu dàng che đi ánh mặt trời. Anh phóng mắt nhìn ra xa. Những tòa nhà cao tầng đứng sừng sững chen vào nhau khác biệt hoàn toàn với phía bên này. Anh rút bao thuốc lá ra, đập đập mấy cái trên tay, rút một điếu ngậm vào miệng, móc một bao diêm ra, rút một que diêm rồi đóng hộp lại. Đầu diêm quẹt nhẹ lên vỏ bao, lửa bùng cháy. Anh khum tay lại, đầu diêm chạm vào đầu điếu thuốc, đốm lửa nhỏ được truyền lại cho nó. Anh vẫy tay dập tắt que diêm rồi ném nó xuống núi. Từ Lai đứng ở một chỗ không xa ngắm nhìn bóng lưng có phần cô quạnh của anh, thờ dài rồi quay người định đi. “Ra đây.” Cận Thời Xuyên quát. Từ Lai mím môi quay người lại, đi đến chỗ Cận Thời Xuyên. Trong phút bối rối không biết phải nói gì, cô cứ đứng lặng lẽ như vậy bên cạnh xem anh hút từng hơi thuốc. “Sao em biết chuyện của Truy Phong vậy?” Cận Thời Xuyên nhả thêm một hơi thuốc rồi mới mở lời hỏi Từ Lai. “Hỏi thăm ạ.” Chuyện cũng tình cờ. Trước đây Từ Thừa Vận có một người bạn làm Tham mưu trung đoàn phòng cháy chữa cháy tại Du Giang, trong lúc ngồi hàn huyên với nhau có nhắc đến chú chó anh hùng Truy Phong đồng thời nhắc đến huấn luyện viên của Truy Phong, nghe nói khi đó Cận Thời Xuyên chịu đả kích rất lớn. Cô muốn đi tìm anh nhưng người đã rời khỏi Du Giang. Sau này, cô sợ Cận Thời Xuyên không có thời gian đi thăm Truy Phong nên thanh minh hằng năm đều trở về đi ra mộ, nhưng lần nào đi cũng thấy ở đó đã có một bó cỏ đuôi chó. Cô biết là anh đã đến thăm rồi. Cận Thời Xuyên dập tắt điếu thuốc, không hỏi kỹ thêm, quay lại gọi “Đi thôi.” Từ Lai gật đầu. Cô đoán ở nơi nay hẳn cất giữ rất nhiều kỷ niệm về Truy Phong, anh không nói thì cô sẽ không hỏi. “Mặc dù người ta nói, sau khi ăn xong, hút một điếu thuốc, sướng tựa thần tiên, có điều bác sĩ thì bảo là sau khi ăn xong, hút một điếu thuốc, hại hơn bình thường gấp chục lần, nói chi vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn.” “Lúc em không nói chuyện đáng yêu hơn đấy.” “Ồ, anh nói em đáng yêu hả?” “Có hả?” “Có ạ!” “…” Hai người lại bắt đầu một tràng đấu khẩu mới. Buổi chiều, cả đội tập hợp, Cận Thời Xuyên và Từ Lai đứng trước mặt mọi người, bắt đầu nội dung huấn luyện buổi chiều. Cận Thời Xuyên nhìn một lượt các huấn luyện viên mới đứng chỉnh tề rồi mới nói “Có biết tại sao tôi bảo các đồng chí quét dọn chuồng chó không?” “Báo cáo.” Diệp Hoài Vĩ lên tiếng. “Nói đi.” “Vì muốn chúng tôi yêu ai yêu cả đường đi ạ.” Có người cong khóe môi nhưng không ai dám cười thành tiếng. Từ Lai không nhịn được, lẽn cúi đầu, vành mũ che khuất mặt, chỉ có thể thấy đôi vai cô rung rung. ” Yêu ai yêu cả đường đi, đồng chí cho là đang hẹn hò à.” Cận Thời Xuyên quét mắt nhìn một lượt, không ai dám lỗ mãng cười nữa. “Báo cáo.” Bàng Hâm có ý kiến. “Nói đi.” “Chúng ta là huấn luyện viên, phải hiểu rõ hoàn cảnh sống của chó tìm kiếm cứu nạn ạ.” Cận Thời Xuyên nhìn Bàng Hâm, coi như anh ta nói đúng “Điều kiện sinh hoạt của chó tìm kiếm cứu nạn ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe thể xác và tinh thần của nó. Các đồng chí làm huấn luyện viên, mỗi ngày bắt buộc phải quét dọn chuồng chó của mình. Sau này, không cần tôi nhắc lại nữa, mọi người phải tự giác, chủ động quét dọn chuồng chó hằng ngày.” “Rõ.” Mọi người đồng thanh hô. “Thế không phải là làm anh lính chăn nuôi à? Nói dễ nghe quá.” Có người lén làu bàu. Cứ tưởng không bị ai nghe thấy, không ngờ sắc mặt Cận Thời Xuyên lập tức nghiêm lại “Dương Dương, đồng chí vừa mới nói gì?” “Báo cáo.” Dương Dương nhìn ngược lại Cận Thời Xuyên, cuối cùng vì cái nhìn quá sắc bén của đối phương mà giọng nói bé lại, “Không có gì ạ.” Cận Thời Xuyên đi đến trước mặt Dương Dương. Trong đội, Dương Dương so với các đội viên khác thì là người xuất chúng, đầu cao ngang đầu Cận Thời Xuyên, chỉ khác là vẻ ngoài thư sinh hơn hẳn. Vì trùng tên với diễn viên Dương Dương nên hay được đùa là Dương Dương của ngành phòng cháy chữa cháy. “Dương Dương, cao thủ máy tính, giải Ba cuộc thi ACM, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của trung đoàn.” Cận Thời Xuyên nhìn chằm chằm Dương Dương, “Cậu, không phải do tôi chọn vào, cho nên, nếu cậu xem thường công tác huấn luyện viên, hoặc là cảm thấy người tài giỏi không được trọng dụng, tôi cho cậu một cơ hội, lập tức cút ngay cho tôi.” Những người đứng ở đây hầu như đều từng được nghe danh đội trưởng Cận, người bị gọi là huấn luyện viên ma quỷ. Những lính mới từng được anh dẫn dắt đều phải trầy vi tróc vảy mới ở lại được đội, nhưng thực tế cũng chứng minh, những người lính dưới quyền Cận Thời Xuyên không có ai là người kém cỏi. Các đội viên được chọn trở thành huấn luyện viên ở đây, mỗi người đến từ một đại đội khác nhau, đều là những tay lính mũi nhọn. Nên biết, có thể trở thành đội viên đại đội đặc biệt, không ưu tú thì nhất định không thể. “Nói đi.” Cận Thời Xuyên to tiếng, rõ ràng không phải cáu giận nhưng những người đứng nghe vẫn căng thẳng, tim đập bùm bùm. Đến cả Từ Lai đã quen nói cười trêu ghẹo Cận Thời Xuyên, giờ cũng không dám hó hé, nghiêm chỉnh đứng tại chỗ, xem như đã ý thức được thế nào là thật sự nghiêm túc. “Báo cáo, tôi không đi.” Dương Dương đáp. Cận Thời Xuyên nhìn cậu ta thêm một lần rồi quay sang nói với những người khác “Còn ai muốn đi nữa không?” “Không ạ.” Cả tốp đàn ông đứng dưới cái nắng chói chang, ngẩng đầu ưỡn ngực đáp. “Được, giờ đi chuồng chó.” Cận Thời Xuyên ra lệnh. Mỗi chuồng chó đều được đánh số, dưới bảng số là thông tin tên, giới tính, tuổi, giống của con chó tìm kiếm cứu nạn đó. Có điều, sáng nay, các huấn luyện viên mới đều tập trung vào việc quét dọn cho nên hầu như đều bỏ qua điểm này. Hiện giờ, tất cả mọi người đứng xếp hàng, quay lưng lại phía chuồng chó, đối mặt với Cận Thời Xuyên, bắt đầu học thuộc lòng. “Ai trước?” “Báo cáo, tôi trước.” Dương Dương mới bị mất mặt trước Cận Thời Xuyên nên giờ muốn gỡ lại. Cận Thời Xuyên gật đầu “Nói đi.” “Tiểu Hổ, giống chó săn Labrador, 1 tuổi, chó đực.” Dương Dương có trí nhớ bẩm sinh rất tuyệt vời, gần như chỉ nhìn một lần là nhớ, huống chi lúc anh ta lại đây đã thấy trong chuồng chó có một con Labrador. Cận Thời Xuyên gật đầu “Chính xác.” “Báo cáo đội trưởng, chó của tôi tên là Đa Đa, giống Newfoundland, một tuổi hai tháng, chó cái.” Lưu Húc là người thứ hai trả lời. Cận Thời Xuyên gọi tên “Vương Tuấn.” Vương Tuấn giật mình, đứng nghiêm, trả lời “Báo cáo đội trưởng, tôi không chú ý.” “Sau khi kết thúc buổi huấn luyện, cõng vật nặng, chạy mười ki lô mét, bao giờ chạy xong thì lúc đó mới được ăn cơm.” “Rõ.” “Tiếp, Giang Đường.” “…” Cuối cùng, trong mười hai người, chỉ có bốn người trả lời được đầy đủ, chính xác các thông tin, còn lại đều không đạt. Học thuộc lòng xong, Cận Thời Xuyên phát dây dắt chó cho mọi người, yêu cầu dắt chó ra thao trường tập hợp, việc này cũng khá là rắc rối. Chó béc-giê Malinois Bỉ hay chó béc-giê Côn Minh không thể so với những con Labrador, Golden Retriever dễ thương, chúng nó có sự dũng mãnh, hung hãn bẩm sinh. Cho nên một vài đồng chí bị phân cho giống chó này không khỏi càu nhàu điếc tai, những người khác đều mặc kệ anh ta. Cũng có người cắm đầu lôi đi, hai bên co kéo với nhau, người còn trẻ con hơn chó. Người thông minh thì biết dùng gì đó để dụ nó. Cuối cùng, nhờ sự giúp sức của Từ Lai, sau nửa giờ, mọi người đều đã đưa được chó của mình ra sân huấn luyện. Cận Thời Xuyên và Bình An đứng trên bãi cỏ chờ, thỉnh thoảng lại xem đồng hồ, vẻ mặt rất khó đoán. Cả đội tập hợp. Có con không chịu ngoan ngoãn đứng bên cạnh, muốn chạy đi, có con thì sán lại chỗ con kia, hít hít ngửi ngửi. Chỉ có Bình An là ngồi ngay ngắn bên cạnh Cận Thời Xuyên, tỏ ra hết sức kiêu ngạo. Từ Lai càng nhìn càng buồn cười, Bình An bé bỏng ơi, mày là nhỏ tuổi nhất đó, đắc ý cái quỷ gì thế! “Bài học đầu tiên là huấn luyện cơ bản ngồi, nằm, đứng, giơ chân, gọi là huấn luyện tính phục tùng. Giờ tôi sẽ làm mẫu cho mọi người xem.” Cận Thời Xuyên tháo dây đeo cổ cho Bình An, đi đến đứng đối diện với nó ra hiệu lệnh. Từ Lai đứng một bên xem, khuôn mặt tươi cười, cho dù thế nào, cô mong rằng Bình An sẽ hóa giải được hết những vướng mắc trong lòng Cận Thời Xuyên. Chú thích *cõng vật nặng chạy 10km Đây là cái ba lô phải cõng này, đủ ác. *ACM ACM International Collegiate Programming Contest là cuộc thi lập trình quốc tế lâu đời và danh giá nhất dành cho sinh viên các trường đại học và cao đẳng trên toàn cầu. Đây là một cơ hội cho sinh viên các trường đại học và cao đẳng thể hiện và rèn luyện các kỹ năng giải quyết vấn đề và lập trình. Nga đã 6 năm liên tiếp 2012-2017 có đội dành giải nhất cuộc thi này. Trung Quốc cũng từng 4 lần có đại diện vô địch các năm 2002, 2005, 2010, 2011. Nguồn Wikipedia. *Các giống chó Labrador, Newfoundland, Malinois hay béc-giê Mõm đen, Golden Retriever, chó Côn Minh mọi người tự tìm thông tin chi tiết từng giống nhé. Chó Côn Minh là giống chó được sử dụng rộng rãi và phổ biến nhất trong quân đội và cảnh sát Trung Quốc hiện nay. Chó Côn Minh Golden Retriever Malinois Malinois Labrador Newfoundland
thời gian như hẹn