thợ săn và con mồi
Tên Phim : Prey For Death (2015)Diễn Viên : Connor Trinneer, Robert Koroluck, Nadia Lanfranconi.Nội Dung : Nam tước Baron Emerson sử dụng khối tài sản khổng
Chương 95: Thợ săn và con mồi. Chương trước Chương tiếp. 2 cô bạn thân cùng yêu 1 chàng luật sư, đọc chuyện tình tay ba đầy ngang trái TẠI ĐÂY! Từ 1 phu quân ăn chơi trác táng biến thành nam thần, câu chuyện tình yêu đầy sức cảm hóa! Bị lừa thế thân cho em họ, phải
Những pha săn mồi khốc liệt của những thợ săn trong thế giới động vật.Mời các bạn xem video về thế giới giới động vật Đúng kiểu tôi và con bạn thân, bạn ngã thì mình đứng cười tít mắt rồi đỡ sau , một người dùng bình luận
Tóm Tắt Anime: Vừa Ra đời Đã Phải Gánh Trọng Trách Diệt Quái Để Bảo Vệ Đất Nước | Mọt Otakuanime: Danganronpa, Học Viện Hi Vọng và Học Sinh Tuyệt
Đọc Truyện THỢ SĂN TÀI BA VÀ CON MỒI CỦA HẮN Chapter 1 Tiếng Việt bản đẹp chất lượng cao HD được cập nhật nhanh nhất tại KhoTruyen. Truy cập để đọc ngay Chap mới nhất nhiều bộ truyện tranh khác nhé!
10 - 11 người: 1 tiên tri, 1 bảo vệ, 1 thợ săn, 3 sói và còn lại dân. 12 - 13 người: 1 tiên tri, 1 bảo vệ, 1 thợ săn, 1 cupid, "Sói hãy ơi hãy tìm con mồi của mình đi". Những người trong vai trò sau khi thống nhất (tất nhiên trong im lặng) sẽ chỉ tay về phía con mồi của
Vay Tiền Online Cấp Tốc 24 24. Giới thiệu Đang theo dõi truyện Con Mồi Và Thợ Săn của Hòn Đá Nhỏ, một câu chuyện trinh thám được lấy cảm hứng từ những vụ án nổi tiếng tại cuộc sống, ít ai dám nghĩ rằng họ có thể giết ai đó, dù bất kì lý do gì, ngay cả một cơn cảm xúc mạnh bất ngờ nổi lên. Tuy nhiên, biến suy nghĩ đó thành hành động lại là chuyện đến cái chết cho một con người sống đang rực rỡ, chứng kiến họ chìm vào hư vô, tắt hơi thở một cách đơn độc – đó thực sự là cảm giác ghê rợn đến cỡ nào?Kẻ sát nhân ẩn đằng sau bộ mặt của một con người bình thường, giết chết sinh mạng, hi vọng và tương lai của nạn nhân chỉ vì muốn thỏa mãn dục vọng chiếm giữ, kiểm soát và tôn trọng chính lúc này, trong một ngôi nhà cũ kỹ ở ngoại ô thành phố, một người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ghế nhựa xanh rẻ tiền, nhìn chằm chằm vào một chiếc bình thủy tinh đối diện. Trên gương mặt anh ta lúc này đang hiện lên một nụ cười kì lạ, gợi lên cảm giác vừa yêu thương, vừa biến thái và dại dột, khiến cho ai nhìn vào đều rùng mình. Phải nói rằng điều đáng sợ hơn cả đó chính là bên trong chiếc bình đó, chứa đựng một loại dung dịch trong suốt, và phía bên trong là gương mặt của một cô gái trẻ, hai mắt trợn trừng và trắng xóa, trên môi méo mó và biến dạng thành một nụ cười quỷ dị, ngũ quan bị bẹp méo một cách kinh bạn yêu thích đọc truyện online, thì không thể bỏ qua những tác phẩm như Ba Đường Luân Hồi hoặc Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ tiếp tục đón đọc Con Mồi Và Thợ Săn trên vlognovel để khám phá thêm những bí ẩn và giải đáp những câu hỏi trong cuộc hành trình trinh thám đầy thử thách này. Chương đầu Chương 1 Bảo vệ mới Chương mới nhất 28 Nghi Ngờ Danh sách chương
Tuy nhiên, việc phân đoạn và nhắm mục tiêu cũng minh họa cho mối quan hệ một chiều giữa một thương hiệu và khách hàng của họ,However, segmentation and targeting also exemplify the vertical relationship between a brand and its consumer,Một sự pha trộn cân bằng giữa chiến đấu và thăm dò- Chiến đấu theo cách của bạn thông qua các môi trường khác nhau Neo- Paris cung cấp,A balanced mix of combat and exploration- Fight your way through the different environments Neo-Paris has to offer,using Nilin's proficiency in martial arts, as both hunter and prey!Các loài nhện lớn hơn, như nhện sói, nhện thợ săn và nhện Tarantula tấn công con mồi thay vì chăng spiders, such as wolf spiders, huntsman, and tarantulas attack prey rather than spin hornet and a bumblebee are a clear hunter and năng của thợsăn hoạt động nghiêm ngặt, và con mồi càng gặp khó khăn trên đường đi, người đàn ông càng thú vị, do đó, bạn càng thể hiện sự độc lập, anh ta sẽ càng yêu bạn nhiều hunter's instinct works rigorously, andthe more difficult the prey met on the way,the more interesting the man is, therefore, the more independence you show, the more he will fall in love with khó để biết xa như thế nào đến những ngọn núi mà Đức Phật có thể đi qua nhưng Ngài đã một lần nhắc đến' những vùng gập ghềnh trong dãyHy Mã Lạp Sơn nơi mà thợ săn và những con mồi có thể tới và xa hơn nữa, tại những vùng mà cả con người lẫn dã thú cũng không có thể đến được s. v. 148.It is hard to know how far into the mountains the Buddha may have gone buthe once mentionedthe rugged uneven places in the Himalayas where hunters and their prey could go and beyond it, the regions where neither man nor beast can penetrate'S. V, 148.Những dấu vết động vật được thợ săn sử dụng để theo dấu con mồi và các nhà tự nhiên học để xác định các con vật sống trong một khu vực nhất tracks are used by hunters in tracking their prey and by naturalists to identify animals living in a given ngắn của Dachshund và hình dạngThe Dachshund's short legs andunique body shape makes him an ideal digger and hunter of tunneling có phù thủy, hắn có lời nguyền, và nếu như hắn thành công, trong một đêm, chúng ta sẽ từ thợ săn thành con got as witch, he's got a spell, and if he pulls this off, in one night, we go from hunter to như sự thay đổi lớn lao giữa ấu trùng và một con côn trùng trưởng thành, sựbiến đổi của Fräulein Kreutune ẩn dấu khả năng đảo ngược vị trí của con mồi và thợ as there is a great change between a larva and an adult insect,Fräulein Kreutune's transformation conceals the possibility of reversing the position of prey and trong vùng hoang sơ của Cameroon hai thợ săn bám theo con mồi của in a remote region of Cameroon, two hunters stalk their vào game và khám phá xem mình là ai thợ săn hay con mồi, trong game mô phỏng sinh tồn mới- The Ark of Craft!Find out who you are a prey or a hunter in the new survival simulator- The Ark of Craft!Khi xin phép, thương hiệu phải hành xử như là những người bạn với mong muốn giúp đỡ chân thành,When asking for permission, brands must act as friends with sincere desires to help,Người Hy Lạp dùng nó để mô tả người thợ săn hăm hở đuổi theo con mồi của Greeks used it to describe a hunter who eagerly and relentlessly pursued after his Hy Lạp dùng nó để mô tả người thợ săn hăm hở đuổi theo con mồi của Greeks used it to describe a hunter eagerly waiting and pursuing his một dhampir nửa người, nửa ma cà rồng, có tồn tại mộtsự bất mãn rõ rệt giữa các thợ săn và con mồi của a dhampirhalf human, half vampire,there exists a distinct resentment between the hunter and his cho là ba phát súng đầutiên mình nghe là lúc người thợsăn xua con mồi và làm bị thương này, Kiritsugu không còn là thợ săn, mà là con mồi.
Có lẽ là đã về đến nhà, có lẽ là vừa mới xảy ra tai nạn xe cộ, một đêm này, Cố Trầm Chu ngủ không được ngon, đã lâu mới mơ thấy một giấc mơ hoàn mơ kỳ lạ giống như một vũ đài lớn, một đám nhân vật hoặc quen thuộc hoặc xa lạ hóa trang lên sân khấu, bọn họ ở trên đó lúc khóc lúc cười, lúc này mang một gương mặt lúc kia lại là một gương mặt khác. Anh cũng đứng ở trong đó, biết rõ là phán đoán hư ảo hoang đường lại cùng cười với bọn họ, cùng khóc cho đến khi người ở trên vũ đài lần lượt rời đi, chỉ còn lại một mình anh cô đơn đứng giữa những ngọn sáng ngày hôm sau khi thức dậy, Cố Trầm Chu trong nháy mắt có cảm giác mình quay về một vào tháng hai năm trước kia Rõ ràng là mệt mỏi đến mức ngay sau đó có thể ngủ được, tinh thần lại vẫn phấn khởi không thôi, không thể bình ngay sau đó, anh liền thở dài một hơi, nghiêng người ngồi nay còn rất nhiều việc cần phải trong ba bệnh viện hàng đầu của thành phố luôn luôn bắt đầu bận rộn từ sáng Cố Trầm Chu đi vào phòng bệnh 5013 thì thời gian đã khoảng chín bệnh của các cán bộ khách quý ở nơi này được xây thành một khu riêng nằm ở phía sau bệnh viện, tầng một đến bốn là các khoa khám bệnh, tầng năm đến mười là các phòng bệnh, mỗi một phòng bệnh đều rộng hơn mười thước vuông, trên hành lang không chỉ không có giường bệnh tạm thời mà còn được trải thảm đỏ, ở bên ngoài mỗi phòng bệnh cũng được đặt một chậu hoa màu xanh, liếc mắt nhìn lướt qua cũng không kém khách sạn là một đêm, bên ngoài phòng bệnh của Vệ Tường Cẩm đã có thêm một người lính cầm súng đứng gác. Người đó mang vẻ mặt nghiêm túc ý bảo Cố Trầm Chu dừng chân lại, tự đi vào trước xin chỉ thị và có được sự đồng ý rồi mới đứng tránh ra.“Thật uy phong đó Vệ thiếu gia.”Cố Trầm Chu đi vào phòng bệnh, trêu chọc Vệ Tường Cẩm đang ngồi ngẩn người ở trên giường.“Còn có cả người đứng gác nữa.”“Người bên ngoài là được phân công đến bảo vệ sự an toàn của mình, mình cảm thấy là muốn cản người ra ngoài thì đúng hơn.”Trong lời nói của Vệ Tường Cẩm mang theo một chút giận dữ.“Phần uy phong này cậu có muốn không?”“Ồ, ai thích thì cho người đó đi, mình không cần.”Cố Trầm Chu đi đến chỗ ghế bành cạnh đầu giường ngồi xuống, cơn giận của Vệ Tường Cẩm cũng nằm trong dự kiến của anh nên cũng không trách cứ.“Chuyện ngày hôm qua cậu biết rõ bao nhiều?”“Một chút, mình chỉ biết là mình xảy ra tai nạn xe cộ, tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh viện… Hơn nữa tai nạn xe cộ cũng không nhỏ, còn là do có người cố ý gây ra.”Vệ Tường Cẩm nhíu mày, đầu không thoải mái khiến anh ta có hơi khó khống chế cảm xúc của chính mình – thực tế thì anh thực sự rất phẫn nộ — cũng may người trước mặt là bạn từ thuở ấu thơ nên anh cũng không cần e ngại, đối phương cũng sẽ không trách anh.“Mình mang theo chút tài liệu đến.”Cố Trầm Chu“Thân thể của cậu không sao chứ?”“Chấn động não chút thôi.”Vệ Tường Cẩm liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái.“Bác sĩ đã tịch thu hết điện thoại sách báo, nhổ cáp TV, không cho phép xuống giường đi lại… Cậu cũng không nghĩ rằng mình chỉ xem mấy tờ giấy là sẽ gặp chuyện không may chứ?”Anh ta lại chỉ chỉ cánh tay đang bị kẹp cố định của Cố Trầm Chu.“Vết thương của cậu nghiêm khắc mà nói thì còn nặng hơn mình đấy.”Cố Trầm Chu cũng không nói nhiều, đưa văn kiện mình mang đến cho Vệ Tường Cẩm“Một ít ảnh chụp và tư liệu, cậu xem trước đi.”Lát nữa sẽ có bác sĩ đến kiểm tra phòng, Vệ Tường Cẩm nắm bắt thời gian mở túi văn kiện ra. Anh ta xem ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn xe cộ trước, sắc mặt liền khó coi, đợi xem xong mấy tờ tư liệu đằng sau anh ta liền cười lạnh một tiếng, nói với Cố Trầm Chu“Được lắm, thật đúng là muốn mình chết… Tối hôm qua sao cậu lại đuổi đến kịp lúc, còn mang theo súng bên người?”Từ đầu đến cuối Vệ Tường Cẩm cũng không hỏng não mà nói một câu Cảm ơn’ với Cố Trầm Chu. Suy nghĩ của anh ta rất trực tiếp Buổi tối hôm qua nếu đổi lại vị trí thì anh khẳng định cũng sẽ lái xe xông lên giống như Cố Trầm Chu.“Không có súng thì ngày hôm qua chưa chắc mình đã bắt được người.”Cố Trầm Chu né tránh chủ đề, chỉ chỉ vào cánh tay trái của mình Tưởng Cẩm hói“Đừng nói sang chuyện khác, không phải là cậu lén có được tin tức gì không?”“Có tin tức gì mình lại không nói cho cậu biết chắc?”Cố Trầm Chu hỏi lại, lúc tai nạn xe cộ xảy ra tối hôm qua anh đã hiểu mình nhất định phải đối mặt với vấn đề này – điểm đáng ngờ này quá lớn, bất kể là Cố Tân Quân hay Vệ Thành Bá cũng sẽ không bỏ qua. Chỉ là hai người kia cố ý để lại vấn đề này cho Vệ Tường Cẩm hỏi thôi.“Nếu cậu muốn nghe lời nói thật… Là tôi có một giấc mơ, mơ thấy cậu sẽ xảy ra tai nạn xe cộ cho nên mới chuẩn bị trước một chút.”Vệ Tường Cẩm có vẻ hơi choáng váng“Nằm mơ?”Anh ta nhìn Cố Trầm Chu, từ trên vẻ mặt của đối phương mới xác định được lỗ tai của mình không có vấn đề.“Vậy…”Vệ Tường Cẩm nói, điều chỉnh lại sắc mặt của mình rồi cầm lấy cốc nước đặt trên tủ ở đầu giường lên uống một ngụm nước lớn.“Cậu có còn nằm mơ thấy điều gì khác không?”Cố Trầm Chu cười cười“Cậu tin?”Vệ Tường Cẩm ngẫm nghĩ, vẻ mặt ngược lại hoàn toàn trở nên bình thản“Việc này cậu không cần phải lừa mình. Hắc, mình còn không biết đấy, cậu lại là loại người coi ác mộng trở thành sự thật.”“Cũng may mình cho là thật.”Cố Trầm Chu thản nhiên nói, ánh mắt hạ xuống chợt lóe lên một tia lạnh khí trong phòng bệnh không hiểu sao lại bỗng nhiên có chút nặng lát sau Vệ Tường Cẩm mở miệng giành trước nói“Chờ mình xuất viện sẽ quay về quân đội.”Cố Trầm Chu ừ một tiếng, cũng không ngoài dự công mà nói, Vệ Tường Cẩm bắt đầu nhập ngũ từ năm hai mươi tuổi, vốn nên ở yên trong căn cứ, lần này có thể gặp mặt là do trước khi anh về đã báo cho đối phương, đối phương cố ý xin giấy nghỉ phép. Về tư mà nói, bất kể kẻ chủ mưu gây tai nạn xe cộ có còn chuẩn bị làm tiếp hay không, để bảo đảm thì cũng vẫn nên đưa Vệ Tường Cẩm về lại quân đội – thế lực của nhà họ Vệ ở trong quân đội cũng không phải nói đùa, có thể nói chỉ cần ở trong quân đội thì Vệ Tường Cẩm sẽ vững như Thái Sơn.“Được bốn năm rồi, sắp thăng cấp đúng không?”Cố Trầm Chu hỏi.“Sắp.”Vệ Tường Cẩm nói.“Lần này quay về cũng không kém bao nhiêu, về sau có thể tự do một chút. Ngược lại là cậu, trở về được hơn một tháng rồi, có dự định gì không?”“Còn có thể làm được gì?”Cố Trầm Chu nâng Tường Cẩm nghe liền hiểu được, nói những lời tự đáy lòng“Mình cảm thấy rất tốt, trong giới này có nhiều người như thế, cậu thích hợp nhất – dự định tiến vào nơi nào?”“Mình thích hợp nhất?”Cố Trầm Chu ngạc nhiên hỏi.“Cậu dựa vào điều kiện gì mà phán đoán như thế?”“Ai từ nhỏ đã âm trầm xấu xa, khiến người khác phải chịu thiệt mà không dám kêu nhiều nhất chứ.”Vệ Tường Cẩm trả lời, sau đó hai người cùng cười rộ xong một hồi, Cố Trầm Chu thả lỏng thân thể, lắc đầu nói“Mình dự định đi vào nhưng không nhanh như thế, còn một chuyện phải xử lý trước đã… Nếu chỗ này của cậu không còn việc gì nữa, vậy mình đi trước đây.”Anh thấy đã sắp đến giờ liền đứng dậy đi ra ngoài, nhưng đi chưa được hai bước lại bất chợt dừng chân nói với Vệ Tường Cẩm“Nếu có một ngày cậu phát hiện bản thân mình biến thành con mồi bị thợ săn bắn hạ thì nên làm thế nào?”“Cậu ám chỉ điều gì?”Vệ Tường Cẩm cảm giác đối phương có ẩn ý gì môi Cố Trầm Chu cong lên, đáp sang chỗ khác“Vậy cũng biến chính mình thành thợ săn. Đoạt lấy hết toàn bộ súng, giáp, vật cưỡi của đối phương.”Đi từ phòng bệnh của Vệ Tường Cẩm ra, thời gian còn sớm. Cố Trầm Chu gọi một cuộc điện thoại cho lái xe chờ ở bãi đỗ xe của bệnh viện, còn mình thì đi đến cổng chính chờ đợi. Không bao lâu sau, chợt thấy một chiếc Porsche màu trắng tiến vàotừ cổng chính của bệnh Trầm Chu vừa mới liếc mắt nhìn lướt qua biển số xe một cái, chiếc Porsche màu trắng liền thay đổi phương hướng từ từ dừng lại trước mặt anh“Cố thiếu gia, thật là tình cờ.”“Đúng là tình cờ, sao Hạ thiếu gia cũng đến bệnh viện vậy?”Cố Trầm Chu thản nhiên cười nói.“Có người quen nằm viện, tôi đến đây thăm hỏi.”Hạ Hải Lâu tựa vào vô lăng, vẻ mặt lười nhác, không giống người đến bệnh viện thăm bệnh nhân mà giống như đi đến một bữa tiệc Trầm Chu nhớ lại những tư liệu về Hạ Hải Lâu mà mình thu thập được trước đó không lâu Không chỉ thích chơi với học sinh, còn luôn luôn khiến người ta phải vào bệnh viện……Trong giới bọn họ không thiếu kẻ không có nhân phẩm, nhưng không có nhân phẩm đến mức đó còn không hề thèm che giấu chút nào thì thật sự là rất hiếm gặp.“Nếu Hạ thiếu gia bận việc thì tôi không quấy rầy nữa.”Cố Trầm Chu Hạ Hải Lâu ngược lại còn mỉm cười“Ở trước mặt Cố thiếu gia, chuyện to bằng trời cũng phải nhường đường mà… Vẫn chưa kịp hỏi, tình hình của Vệ thiếu gia sao rồi?”“Chẳng lẽ Hạ thiếu gia còn không biết rõ?”Cố Trầm Chu hỏi lại, dựa theo cách nói của James tối hôm qua lại thêm từ trên núi Thiên Hương đi xuống chỉ có một con đường duy nhất, Cố Trầm Chu có thể khẳng định chắc chắn Hạ Hải Lâu có thể nhìn được hiện trường vụ tai nạn xe cộ, nói không chừng còn biết là anh bắn súng – nhưng trong cái giới này có ai là không có chút quan hệ? Chút chuyện ấy bản thân mình cũng không thể giữ được bao Hải Lâu nghe vậy liền cười, gương mặt vốn đã bất phàm lại càng lộ rõ vẻ anh tuấn tà tứ. Hắn bình thản nói“Cho dù tôi có biết rõ nhưng có thể rõ ràng hơn người trong cuộc sao?”Cố Trầm Chu nhìn Hạ Hải Lâu vài giây, chậm rãi cười nói“Nếu Vệ thiếu gia không làm sao thì ba ngày sau sẽ quay lại quân đội. Ngược lại tôi đã ba năm không về nước nên hạ quyết tâm chơi đùa thoải mái một thời gian. Trước đó có vài người nói cho tôi biết Hạ thiếu gia lái xe rất khá, sau này có thời gian nhất định phải mở rộng tầm mắt một chút… Xe đến rồi, không theo tiếp được, Hạ thiếu gia.”Nói xong, Cố Trầm Chu hơi gật đầu với Hạ Hải Lâu, bước vài bước đến chỗ chiếc xe đang yên lặng chờ đợi gần đó, nói với lái xe“Đến Chính Đức Viên.”Mọi chuyện đều đã làm xong, cũng có thể tự mình đến Chính Đức gia báo bình an cho ông thời gian tiếp theo có thể xem như kỳ nghỉ khó có được của Cố Trầm Chu trong gần ba năm thời gian này, toàn bộ mọi chuyện giống như đã được định sẵn mà lần lượt kết thúc Mấy bằng cấp cử nhân thạc sĩ ở nước ngoài đều đã lấy được bằng tốt nghiệp, không cần học bài đến nửa đêm; tài sản mà Thẩm Nhu để lại qua sắp xếp chỉnh đốn hai năm qua cũng thực sự nắm giữ được, không đến mức không có quyền quyết định; việc kiên trì luyện võ mỗi ngày bởi vì cánh tay trái bị thương mà giảm cường độ đi không ít; các loại tài liệu thu nhặt được ở nước ngoài lúc trước, sau khi về nước mặc dù có vài chỗ cần điều chỉnh nhưng cũng không cần anh phải suy nghĩ quá nhiều, ngay cả vụ tai nạn khiến Vệ Tường Cẩm phải trực tiếp quay về quân đội trước cũng để cho Cố Tân Quân và Vệ Thành Bá tự đi điều buổi tối hôm đó sau khi quay lại Thiên Thụy Viên rồi anh cũng không nhắc lại chuyện chuyển ra ngoài nữa, ngược lại từ từ chuyển không ít thứ từ căn nhà nhỏ ở chân núi Thiên Hương kia về. Trong khoảng thời gian này cũng đưa Cố Chính Gia ra ngoài dùng cơm vài lần, cẩn thận lựa chọn vài người cho Cố Chính Gia làm quen, ngược lại không phải nói anh không giới thiệu người khác là không giữ thể diện cho Cố Chính Gia, chỉ là khó tránh khỏi có chút phiền phức, còn rất có thể giẫm xuống nhầm hố làm đau chân – Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm ngày trước chính là nhờ vậy mà có giải trí Ánh Sao nằm ở nút giao Tây Nam của thành Tứ Cửu, vị trí không được tốt lắm, danh tiếng cũng không quá vang dội, chỉ có duy nhất một điểm là đây có thể xem như chỗ ăn chơi đảm bảo an toàn và riêng tư nhất trong thành Tứ Cửu, từ năm năm trước lúc bắt đầu kinh doanh thì cực ít xảy ra mấy chuyện ồn Cố Trầm Chu mang theo Cố Chính Gia cùng một đám bạn bè của cậu đến đây thì đi vào từ cửa sau của khu giải trí, quản lý của khu giải trí tự mình đứng chờ ở cửa chào đón xe của Cố Trầm Chu“Cố thiếu gia, cuối cùng ngài cũng đến. Ông chủ chúng tôi hai ngày trước còn nhắc đến ngài đó, nói sau khi ngài về nước thì vẫn chưa từng đến chỗ của chúng tôi, không biết là có chỗ nào không hợp ý ngài hay không.”“Giám đốc La cũng có ở đây?”Cố Trầm Chu xuống xe đưa chìa khóa cho người gác cổng đứng ở bên cạnh, người gác cổng nhanh nhẹn lái xe chậm rãi đỗ ngay ngắn ở một bên.“Ông chủ biết Cố thiếu gia muốn đến sao có thể không có mặt chứ? Vừa qua bữa cơm chiều liền đến đây chờ.”Quản lý cười tủm tỉm nói, lại híp mắt tươi cười chào đón người bước từ trên chiếc xe đến ngay đằng sau xuống.“Đây nhất định là Cố nhị thiếu gia! Trương thiếu gia, Lâm thiếu gia, lần trước lúc gặp mặt hai cậu ở Kim Hạ đã ngóng chờ lúc nào đó hai cậu có thể ghé thăm Ánh Sao, nhờ phúc của hai vị Cố thiếu gia, hiện giờ nguyện vọng này có thể xem như đã thành hiện thực!”Hai người đi theo Cố Chính Gia đến đây hiểu rõ này chỉ là mấy lời khách sáo của kẻ làm ăn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất thoải mái. Cố Chính Gia cười nói“Quản lý Hứa khách sáo rồi, tôi cũng là nghe anh trai nói khung cảnh ở nơi này không tệ mới nài nỉ anh trai mang tôi cùng đến đây nhìn xem.”“Nếu là đại thiếu gia đề cử, vậy hôm nay nhất định phải khiến các vị thiếu gia xem nơi này như nhà, bằng không quay về ông chủ nhất định sẽ xé vụn tôi. Tiểu Lâm, đưa các vị thiếu gia lên ghế lô Ánh Sao ở tầng hai.”Quản lý Hứa cười bồi bàn tên Tiểu Lâm chần chừ một chút, đến sát bên tai quản lý Hứa nhẹ giọng nói“Quản lý, ghế lô Ánh Sao mấy ngày trước đã được đặt rồi…”“Đuổi tên đó đi.”Quản lý Hứa không cho phép bàn cãi chặn ngang lời của đối phương, quay đầu nhìn mấy người Cố Trầm Chu lại thay bằng gương mặt tươi cười có lỗi“Các vị thiếu gia thông cảm cho, ông chủ đang chờ đại thiếu gia ở tầng trên. Tôi đưa đại thiếu gia đi gặp ông chủ trước, quay lại sẽ tạ lỗi với các vị.”Bản thân vốn là được Cố Trầm Chu đưa đến, mấy người này sao dám tranh thể diện với Cố Trầm Chu? Tự nhiên là khiêm tốn nhún nhường một hồi, sau đó mới đi theo bồi bàn họ Lâm đi vào khu giải trí.“Đại thiếu gia, ông chủ đang đợi ngài trên tầng ba.”Quản lý Hứa đi đến trước mặt Cố Trầm Chu hơi khom người.“Tôi đưa ngài lên. Không biết các vị thiếu gia…”Ông ta hỏi một câu đầy hàm ý.“Em trai tôi năm nay mười sáu tuổi.”Cố Trầm Chu nhẹ nhàng thản nhiên nói một câu, quản lý Hứa liền ngầm hiểu, quay đầu lại dặn dò một bồi bàn khác hai bàn kia xoay người nhanh chóng bước đi.“Cố thiếu gia, mời đi bên này.”Sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, quản lý Hứa dùng thẻ của mình quét mở thang máy chuyên dụngđi thẳng lên tầng năm không được công khai sử dụng của khu giải thang máy mở ra thông đến một đại sảnh rộng khoảng năm trăm thước vuông đèn đuốc rực rỡ, một người đứng lên từ sô pha từ xa xa cười nói“Cố thiếu gia đến rồi!”
Lúc học thần lạnh lùng chuẩn bị lên sân khấu phát bỗng nghe được suy nghĩ của anh[Phiền chết đi được, khi nào mới xong đây, mình muốn biến thành con khỉ đu dây, muốn tẩn cái đầu trọc của ông thầy giám thị.][Hôm nay là thứ năm, cô đàn em ngốc nghếch gửi cho mình meme 'V me 50', mình chuyển lại cho em ấy 520 tệ, em ấy vẫn không hiểu ý mình hả trời.]Nghe đến đây, tôi lấy điện thoại ra nhìn chằm chằm vào giao diện chuyển khoản màu cam, rơi vào trầm me 50 Chuyển khoản cho tôi 50 tệ. Thuật ngữ mạng này bắt nguồn từ một video người đàn ông cầm đùi gà McDonald's đứng trước cửa quán KFC và hét lên "V me 50", nói chỉ cần KFC sẵn sàng cho anh ta 50 tệ thì anh ta sẽ lập tức bỏ đùi gà đi mua đồ ăn của tôi xem điện thoại, giọng nói vẫn còn vang lên trong đầu.[Gì đây? Xem điện thoại? Lúc tôi đang phát biểu mà em lại xem điện thoại? Em mà xem nữa thì tức là đang không tôn trọng tôi!][Mắt sao lại mở to thế kia! Em đang nhắn tin với con hàng nào? Bộ trông tôi không đẹp trai hả?]Giọng nói đột nhiên dừng vào đó là hai tiếng ho tiếng ho, tôi nhìn lên người đang đứng trên mặt người đó thản nhiên, ánh mắt lạnh kính gọng vàng tôn lên sống mũi cao thẳng, tăng thêm khí chất cấm môi mỏng bên dưới cặp kính hơi hé mở, trông cứ như lưu manh giả danh tri Dư Châu, chủ tịch hội học sinh, đang đứng trên sân khấu chuẩn bị phát đột nhiên ho nhẹ hai tiếng khiến tôi vô thức ngước lên Dư Châu vờ như không có gì nhìn lướt qua đó, anh nhanh chóng nhìn qua chỗ khác.[A a a, cuối cùng cũng chịu nhìn mình rồi. Hôm nay mình cố ý ăn diện bảnh bao như vậy, chẳng lẽ em ấy không thể nhìn mình nhiều hơn? Hừ, lại chơi điện thoại nữa, lát nữa mình sẽ chỉ đích danh em ấy.][Không biết mình chuyển 520 tệ em ấy đã nhận được chưa, hừm, nếu nhận được thì mình nên nói gì đây? Chúc em ăn ngon miệng? Không được không được! Em ăn gà không? Cũng không được nốt! Aizz, khó quá, theo đuổi con gái thật là khó. Mình đã bật đèn xanh rồi mà sao em ấy vẫn chưa hiểu vậy!]Nghe đến cùng tôi cũng đột nhiên nghe được suy nghĩ của Giang Dư ngờ Giang Dư Châu luôn lạnh lùng xa cách lại có hai gương đáng sợ hơn là.....Cô gái mà anh muốn theo đuổi, hình như lại là nay là thứ sự xúi giục của bạn cùng phòng, tôi lấy hết can đảm gửi cho Giang Dư Châu meme "V me 50".Thật ra tôi chỉ định tìm cớ nói chuyện với anh nhắn tin không lâu tôi đã thấy hối thu hồi nhưng không kịp cầm điện thoại mà tay run bần đi nghĩ lại, tôi chuẩn bị tìm lý do cho chưa kịp nhắn tin "Xin lỗi, em gửi nhầm".Thì "ting".Khung chat hiện lênGiang Dư Châu chuyển khoản cho bạn 520 ứng đầu tiên của tôi là anh bấm nhầm khi sao hỏa đâm vào trái đất thì chuyện đó mới xảy hợp làm sao, sao hỏa đã thật sự đâm vào trái là sao hỏa, còn tôi là trái dĩ tôi không dám nhận số tiền bỗng nhiên nghe được suy nghĩ của xui quỷ khiến thế nào, tôi lại bấm nhắn tin cho mình giờ này vậy! Chẳng phải đã nói mình sẽ lên sân khấu phát biểu sao? Để mình xem ai to gan đến thế, chắc chắn mình sẽ ném kẻ đó năm cục shit.]Tôi ngẩng lên nhìn Giang Dư Châu, anh đứng trên sân khấu, dưới ánh mắt của mọi người, anh cúi đầu, lặng lẽ lấy điện thoại ra.[A!!! Là đàn em!!! Em ấy nhận tiền rồi! Whoa whoa whoa, mình phải trả lời thế nào đây? Thôi, trước hết phải phát biểu xong đã, rốt cuộc bao giờ mới kết thúc đây, chán chết đi được, mình muốn đi ăn gà rán với đàn em cơ! Lăn lộn, la hét, hu hu, mình phải làm gì mới được đi ăn gà với em ấy đây.][Tức chết mất, tức chết mất, sao mãi mà chưa xong, mình đã đói thì chắc chắn đàn em cũng đói rồi, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, còn 29 phút 59 giây, còn 29 phút 58 giây, 29 phút 57 giây....]Ồn đó hãy nói cho tôi biết, tại sao học thần lạnh lùng luôn nhìn người khác bằng khuôn mặt liệt lại có nội tâm phong phú tới vậy không?Giang hồ cấp cứu, ai đó hãy cầm gậy đánh chết tôi lúc Giang Dư Châu còn đang đếm ngược thì đại hội chào đón tân sinh viên cũng gần kết rời sân khấu từ bên trái khán đài, lúc này khoảng cách giữa anh và tôi đã cách xa như tôi không nghe thấy là phải ở một khoảng cách nhất định tôi mới nghe được suy nghĩ của chuẩn bị về ký túc xá, phía sau vang lên tiếng ồn ào của đám cùng phòng Lâm Nhứ Nhứ túm bả vai tôi, cố gắng kiễng chân lên."Tống Tiểu Noãn, lát nữa bọn mình đi ăn nha, tao muốn ngắm Giang Dư Châu trước, ê, hình như anh ấy nhìn về phía chúng ta kìa. Douma, trông bên ngoài còn đẹp trai hơn cả ảnh trên bảng vinh danh nữa!"Lâm Nhứ Nhứ vừa dứt nghĩ của Giang Dư Châu đã chạy thẳng vào đầu tôi.[Hừ hừ! Nhận tiền của mình nhưng không trả lời là sao! Ít nhất cũng phải nhắn cảm ơn chụt chụt chứ?!! Chẳng lẽ em ấy không chỉ nhắn tin cho một mình mình??? Tức vãi!][Kết thúc rồi mà còn đứng đó không chịu đi, có phải là em đang đợi thằng nào khác không?! Để xem lúc nữa tôi đi qua, tôi sẽ huých em một cái! Tôi mà tức giận là hậu quả nghiêm trọng lắm đấy nhé!]Tôi ???Khi thấy Giang Dư Châu cách tôi ngày càng quang anh còn có cả một đám người hâm đám lao về phía tôi giống như thủy đùa chứ anh làm thật đấy mặt mọi người, một đám người xông đến huých tôi bay đi, như thế không được nhanh chóng lấy điện thoại lời [Cảm ơn đàn anh, hay là chúng ta cùng đi ăn gà rán đi???]Tôi cầm điện thoại nuốt nước Dư Châu trả lời trong vòng một giây [Ok.]5.[A a a a, chết mất, đàn em rủ mình đi ăn gà rán, mình phải về ký túc xá thay quần áo, đúng rồi, còn phải gội đầu nữa, tạo một kiểu tóc ngầu bá cháy con bọ chét.]Cách tôi còn 5 mét, Giang Dư Châu đột nhiên đổi hướng 180 độ, quay về hướng ký túc xá cũng dần không nghe được suy nghĩ của vẫn chưa lấy lại tinh thần sau màn ly kỳ vừa Nhứ Nhứ khua tay trước mặt tôi."Tống Tiểu Noãn, mày còn đang ngơ ngác nhìn nam thần nữa hả, haizz, đáng tiếc là người ta đi xa mất rồi. Mấy chị gái chủ động đuổi theo Giang Dư Châu về ký túc xá, còn cô em đáng thương của tao chỉ biết ở đây âm thầm đau khổ thôi."Thấy tôi không nói gì, Lâm Nhứ Nhứ tiếp tục chê bai tôi"Này, Tống Tiểu Noãn đừng có buồn, hôm nay là thứ năm, chị mời cưng đi ăn gà rán nha, giữa nam thần và gà rán chỉ được chọn một thôi. Tao chọn gà rán. Gà có hai chân thì không dễ tìm chứ đàn ông có hai chân thì cả rổ, nghe chị đây, đừng mãi treo cổ trên một cành cây."Gà? Gà có hai chân? Thì gà vốn dĩ có hai chân mà nhỉ?À đúng rồi, đi ăn gà này tôi mới tỉnh ôm lấy cổ Lâm Nhứ Nhứ, lắc qua lắc lại kiềm chế không hét Nhứ Nhứ nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn đứa ngốc, hiển nhiên là đã quen thói tăng động của tôi ấy gạt tay tôi ra, chê bai nhìn tôi"Tống Tiểu Noãn, Giang Dư Châu chỉ tình cờ nhìn về phía mày thôi, mày đừng có mà hưng phấn la hét như vậy chứ. Là hoa khôi của phòng 302 chúng ta, mày rụt rè chút được không?"Tôi kích động nắm tay Lâm Nhứ Nhứ"Nếu tao nói Giang Dư Châu thích tao, mày có tin không?"Lâm Nhứ Nhứ trợn mắt nhìn lên trời"Trừ khi sao hỏa đâm vào trái đất." tiếng kéo Lâm Nhứ Nhứ đến quán KFC phía sau Dư Châu đã gọi món xong, đang ngồi tại tóc anh được làm phồng lên, có mấy sợi tóc rũ xuống trước trán bay lất phất. Đôi chân dài mảnh khảnh của Giang Dư Châu dường như không có chỗ để dưới chiếc bàn nhỏ khoảng 10 mét, suy nghĩ của Giang Dư Châu lại vang lên.[Sợ quá đi mất. Lần đầu tiên mình đi ăn riêng với con gái, lát nữa mình phải làm gì để trông bớt gượng gạo đây, mình điên quá, còn điên hơn cả thứ năm nữa.]Note Thứ năm điên rồ là hoạt động khuyến mãi của KFC[Cũng may mình gội đầu nhanh nên đến sớm hơn 20 phút, tóc không bị rối. Đàn em vẫn chưa đến, con gái chậm một chút cũng không sao, con gái đáng để chờ đợi mà!][Hu hu, thơm quá, đói quá đi mất. Phải nhịn, mình phải bày hết mấy đĩa gà rán này ra, không biết đàn em thích ăn cánh gà hay đùi gà nhỉ, nếu em ấy thích thì mình để dành cho em ấy, mình sẽ ăn khoai tây chiên, trước mặt em ấy mình không được tỏ vẻ tham ăn, lát nữa phải chú ý.]Lâm Nhứ Nhứ kích động véo tay tôi đến mức hằn ấy lắp bắp cả buổi mới nói được một câu."Mày.... Mày mày, Tống Tiểu Noãn, mày được lắm, tối nay phòng ngủ 302 sẽ mở cuộc hội thảo, tốt nhất là mày nên nghĩ xem sẽ giải thích như thế nào với tụi tao đi."Nói rồi, cô ấy không chờ tôi đáp đã vừa khen tôi giỏi vừa đẩy tôi Dư Châu nhìn thấy tai trở lên, gương mặt trắng trẻo của anh lập tức đỏ bừng.[Đàn em.... Thật.... Đáng yêu.]Nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh thản nhiên, chỉ khẽ giơ tay lên."Bên này." khi ngồi xuống, hai chúng tôi nhìn nhau, bầu không khí ngượng đây!Sao tôi không nghe thấy gì vậy!Bộ anh ấy không nghĩ gì hết sao!Để phá vỡ bầu không khí bình yên trước cơn bão này, tôi uống một ngụm coca."Đàn anh Giang, anh đang nghĩ gì vậy?"Ôi mẹ ơi tôi đang nói gì thế ràng là anh giật mình trước câu hỏi của tôi, đôi mắt đẹp mở to.[A a a a a, mình đang nghĩ cái gì, đúng rồi, mình có thể nói suy nghĩ của mình cho em ấy biết không! Đương nhiên là không được rồi! Nhưng ngoại trừ nghĩ về em ấy ra thì trong đầu mình không có gì hết, a a a a, đầu mình đau quá, não mình đâu rồi, bộ não IQ 150 của mình đâu rồi?]Giang Dư Châu lấy găng tay dùng một lần đưa cho nhẹ nhàng mở găng tay ra, ung dung điềm anh lại đổ ớt bột vào bánh tart khoai tây chiên nhúng vào vẻ anh vẫn chưa phát hiện ra. Anh nhìn tôi với vẻ đầy suy tư."Tôi đang nghĩ xem giới hạn của dãy lim[x+2lnx+2-2x+lnx+1+xlnx]x là bao nhiêu."Tôi ???Giang Dư Châu, anh có muốn em đọc suy nghĩ của anh cho anh nghe không.[Hừ, sợ chết khiếp, phản ứng của mình quá đỉnh, nhìn đi, đó chính là ánh mắt tán thưởng, hê hê, quả nhiên hình tượng học bá vẫn còn dùng được với đàn em, không không không, mình cũng đâu phải đi theo hình tượng học bá đâu, mình là học bá thật mà!]Tôi đẩy bánh tart trứng đang dính ở bột ớt ra trước mặt anh."Nhưng rõ ràng anh đang nghĩ đến em."Lần này, mắt anh mở to gấp ngươi đen tròn giữa hai mắt giống như trăng rằm trên bầu nghếch, nhưng cũng dễ thương lạ hứng thú nhìn anh chằm đỏ vất vả lắm mới tan đi trên mặt anh lại từ từ lan đến tận mang tay đang cầm khoai tây chiên chấm coca của anh dừng lại giữa không mắt anh bắt đầu lấp lánh sự hoài nghi về cuộc sống.[??? Mình thể hiện rõ tới vậy sao??][Rốt cuộc tại sao đàn em lại biết! Chẳng lẽ em ấy biết mình luôn thích em ấy? Không thể nào, hay là em ấy nhận ra mình rồi? Trời đất quỷ thần ơi, có phải hôm nay lúc lên phát biểu mình đã nhìn em ấy hai lần không? A a a, đã nói là phải dè dặt rồi mà. Tục ngữ nói đàn ông không yêu bản thân giống như cây cải thối, huhu, em ấy không nghĩ mình là bắp cải thối chứ.]Nhận ra anh?Là có ý gì?Chẳng lẽ chúng tôi biết nhau từ trước sao?Nhưng tôi lục lọi trí nhớ một hồi, 18 năm trước trong cuộc đời tôi không hề xuất hiện Giang Dư Châu nào nhét khoai tây chiên vào nhận lấy bánh tart trứng tôi đưa cho Dư Châu rũ mắt, lông mi giống như cái bàn chải nhỏ hắt bóng đen xuống dưới bóc lớp giấy thiếc của bánh ra, lén nhìn tôi một cái rồi giả vờ bình tĩnh cắn một miếng."Ừ." Giọng điệu bình tĩnh như nước không có một gợn bình tĩnh, nhưng tôi thì không.!!!Anh nói "ừ".Sao lại nói "ừ"? Tại sao lại là "ừ"?Tôi nên trả lời thế nào đây, lần này thì đến lượt tôi đỏ phải là mình chủ động quá không!!! Liệu em ấy có sợ chạy mất dép không nhỉ.][Thôi, mình vẫn nên ăn bánh tart trứng trước thì hơn, nhưng sao cái bánh này có vị lạ thế, cay quá. Ối trời ơi, mình làm cái gì thế này, sao mình là đổ ớt lên đây, trời ơi, đàn em chưa phát hiện ra chứ, xấu hổ quá. Nhưng không sao, chỉ cần mình ăn nhanh thì em ấy sẽ không nhìn thấy.]Sau đó, trước mặt tôi, Giang Dư Châu giơ tay trái lên che miệng, tay phải thì nhét hết bánh vào trong miệng với tốc độ nhanh như sợ há hốc phải tàn nhẫn đến mức nhiên anh bị sặc đến mức ho khan."Đàn anh, anh có sao không?" Tôi đưa lon coca đã được mở nắp cho anh, chính là lon coca ban nãy anh dùng để chấm khoai tây khi anh uống hai ba cảm thấy anh đang vì anh...[Mình khóc mất, đây chính là ngày đen tối nhất trong lịch sử đời mình.][Hình tượng của mình trong lòng đàn em chắc chắn đã rơi xuống rãnh biển Mariana rồi.][Mệt mỏi quá, không muốn yêu nữa, thế giới này không đáng.][Buồn quá, mà thôi, trái đất không có mình vẫn tiếp tục quay, mình cố chấp làm gì.][Ai cũng biết Thái Bình Dương từng là sa mạc, nay đã trở thành đại dương nuôi nấng biết bao sinh linh, chỉ với một lần đau khổ của mình thì không là gì so với Thái Bình Dương hết.]......Nghe đến đây, tôi không nhịn được cắt ngang"Đàn anh Giang, để hôm nào em mời anh ăn cơm nhé. Hôm nay anh chuyển tiền cho em, để em mời anh ăn cơm."[Thế giới thật đáng giá, cuộc sống tràn đầy hi vọng, mỗi khoảnh khắc đều tràn ngập ánh nắng, mình yêu thế giới, thế giới cũng yêu mình.]"Được."Anh ngẩng đầu nhìn tôi, nở nụ cười gượng như tâm trạng của anh đã tốt con trai cũng dễ dỗ thật là sinh viên năm nhất mới nhập học năm Dư Châu là đàn anh, đồng thời cũng là chủ tịch hội học sinh kiêm nam thần của dù mới vào trường nhưng tôi đã nghe kể về anh từ người tỏa sáng là vậy, tin tức về anh trong trường có rất thường được đề tên lên bảng danh dự của trường, cũng thường được xuất hiện trên tường tỏ trị nhan sắc và chỉ số thông minh của Giang Dư Châu đều ở mức cao, vào trường ba năm chưa có một tin xấu nào, cho nên ai cũng muốn trêu chọc đóa hoa lạnh lùng dù tôi kết bạn Wechat với anh qua hoạt động của câu lạc chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với quan hệ giữa tôi và anh chỉ đơn giản là quan hệ like vòng bạn like mỗi bài viết mà anh đăng lên vòng bạn bè, có lẽ vì thế mà tôi được anh chú ý, bởi vì tôi chính là người thích đi like dạo tôi không biết lúc trước anh từng biết tôi hay là nhận nhầm người, tôi vẫn phải làm rõ vấn đề giác đàn anh Giang hôm nay khá là buồn để lần sau mời anh ăn cơm thì hỏi lại về ký túc bạn cùng phòng của tôi xoa tay mặt hằm hề chuẩn bị tra khảo sự đe dọa lẫn dụ dỗ của các chúng nó, tôi khai tuốt tuồn tuột, kể cả việc tôi mời Giang Dư Châu ăn cơm, nhưng trừ việc có thể nghe được suy nghĩ của anh cùng phòng hưng phấn lôi tám bộ váy, sáu đôi giày, năm cái túi ra cho tôi, bảo tôi yên tâm giao vụ quần áo cho cô Dung tìm đến 689 blogger làm đẹp mà cô ấy theo dõi, chọn cách trang điểm phù hợp cho có Lâm Nhứ Nhứ là lấy điện thoại ra lẩm bẩm "Hóa ra đi like dạo cũng sẽ được nam thần chú ý. Vcl, Tống Tiểu Noãn, vòng bạn bè của Giang Dư Châu chỉ có mày mới xem được thôi!!"Nghe vậy, tất cả mọi người đều quay sang cũng lấy điện thoại ra xem vòng bạn bè của Giang Dư nay anh đăng bài "Chào buổi sáng", câu bình luận "Chào buổi sáng nhé đàn anh" của tôi vẫn còn đập vào Lâm Nhứ Nhứ mở vòng bạn bè của Giang Dư Châu ra thì xuất hiện dòng chữ "Chỉ hiển thị trong vòng một tháng", ngoài ra thì chẳng còn mà tôi....Rõ ràng tôi thấy một ngày anh đăng cả trăm bài ra đối với anh, tôi đúng là người đặc ngày cùng phòng bỏ ra hai tiếng đồng hồ trang điểm chải chuốt cho áo thay hết bộ này đến bộ khác, trang điểm từ phong cách ngây thơ trong sáng sang phong cách cá tính, ai không biết có khi còn tưởng tôi sắp đi tham dự tuần lễ thời trang đến nơi ra cũng không cần chải chuốt đến mức ấy, nhưng khi thấy bạn cùng phòng của tôi ai cũng vui vẻ, tôi đành mặc kệ chuẩn bị Dư Châu đã nhắn tin.[Tôi tới rồi.]Hành động rất khiêm gửi vị trí nhà hàng cho anh, hai chúng tôi hẹn gặp nhau tại nhà là người nổi tiếng trong trường, nếu hẹn gặp ở trường thì lại làm màu quá, tôi sợ hôm sau mình sẽ bị đăng lên diễn đàn ánh mắt kiên định của bạn cùng phòng, tôi bắt đầu Dư Châu lại đến sớm hơn nửa tiếng, hình như anh lúc nào cũng phải đợi hẹn gặp cũng khá gần trường, ra khỏi cổng trường rẽ trái, qua một con đường là vừa mới bước vào nhà hàng thì suy nghĩ của anh đã vọng lại.[Lần thứ hai ăn cùng nhau, ai cũng nói là quá tam ba bận, hì hì hì.][Mình đã nhờ người phục vụ để hết gấu bông lên chỗ ngồi đối diện, chắc em ấy không phát hiện ra đâu, mình cũng chỉ muốn ngồi cùng em ấy thôi mà.][Nhưng liệu làm thế có trực tiếp quá không? Em ấy có giận không nhỉ, thôi kệ đi, đợi em ấy đến thì mình sẽ bỏ gấu bông sang chỗ khác. Hu hu, nhưng mình muốn ngồi cạnh em ấy mà.]Lúc tôi bước vào, anh đang chống cằm nhìn hai con gấu bông to đùng ở chỗ ngồi trước mặt, suy nghĩ xem có nên bỏ nó đi hay tôi đến, anh nhanh chóng đứng dậy."Để, để tôi bảo phục vụ bỏ đi....""Không sao đâu ạ, em ngồi cạnh anh là được mà."Nghe tôi nói vậy, hai mắt Giang Dư Châu sáng lên.[A a a a, ngồi cạnh nhau!][Vậy nếu mình khẽ dịch lại gần cô ấy, cô ấy có phát hiện ra không nhỉ?]Sau đó Giang Dư Châu quay qua đọc thực lén lút dịch về phía tôi.[Hề hề! Gần vãi!] là chàng trai dịu dàng lại chu biết lấy khăn giấy, rót đầy nước trái cây cho tôi, để cán dao và nĩa về phía như anh biết tôi thích ăn gì nên gọi một bàn toàn là những món tôi nói là tôi sẽ mời anh, bảo anh gọi món mà lại gọi toàn những món tôi thích Dư Châu cúi đầu cắt bít tết cho khẽ cắn môi, nốt ruồi đỏ ở khóe mắt làm tăng thêm vẻ quyến này đang lấy sắc đẹp làm đây tôi chỉ nhìn thấy anh từ ở đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh, giống như một thiên giờ cách một khoảng gần như vậy, tôi còn có thể nhìn thấy nốt ruồi trên mặt anh, đó là điều từ trước đến nay tôi chưa bao giờ dám nghĩ nuốt nước bọt, nghĩ tới nghĩ lui vẫn hỏi."Đàn anh Giang, trước đây chúng mình có biết nhau không vậy?"Bàn tay đang thái bít tết của Giang Dư Châu dừng lại.[Mình nên trả lời thế nào đây!! Chẳng lẽ nói mình chính là cậu bé mũm mĩm ngày xưa lấy chiếc nơ con bướm trên mông giáo viên đưa cho cô ấy, xong rồi khiến cô ấy bị mắng khóc sao?!][Không được không được không được, trước kia cô ấy ghét mình, sau đó còn bơ mình nữa, quay sang chơi với thằng nhóc học thuộc "Tam Tự Kinh" ở lớp bên cạnh. Hu hu, mình nên làm gì đây?]Nơ con bướm?Cậu bé mũm mĩm?"Tam Tự Kinh"?!Chẳng lẽ anh là...."Anh Bí Đao?"Con dao trong tay Giang Dư Châu rơi xuống đất, phát ra tiếng chói án!Ha ha ha, tôi nhớ ra ra hồi nhỏ tôi từng học mẫu giáo với Giang Dư đó tôi học mẫu giáo bé, anh học mẫu giáo nào anh cũng ngốc nghếch chạy lẽo đẽo theo lần, không biết anh nhặt được chiếc nơ con bướm màu hồng ở đâu mà ấp úng nói muốn tặng cườm đính trên chiếc nơ lóe sáng, lấp lánh nhiều màu sắc dưới ánh nắng chiều, không có cô bé nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn vui muốn phát điên, gặp ai cũng khoe, còn chạy đến chỗ giáo viên khoe cái nơ mới của biết lúc đó vì sao cô giáo lại giận, tôi sợ nên khóc rất nhỏ không hiểu chuyện, tôi chỉ nghĩ chơi với anh Bí Đao là sẽ xui đó trở đi, tôi sợ không dám đến gần anh, luôn trốn tránh đó thì anh lên tiểu tôi không còn gặp nhau ngờ là anh Bí Đao đen thùi lùi béo mập bây giờ lại thành ra thế này, đúng là dậy thì thành phải là anh tới để trả thù chứ!!!Không lâu sau vụ đó, tôi không dám chơi với anh nữa mà thích chơi với anh Dưa Hấu lớp bên cạnh hơn, bởi vì lần nào anh Dưa Hấu đọc thơ xong sẽ được cô giáo thưởng cho que kẹo, tôi chơi với anh ấy là sẽ được chia cho một đến xích mông ra ngoài, kéo giãn khoảng cách giữa hai đứa.[Hừ! Bây giờ mình giỏi hơn cái thằng Dưa Hấu đó nhiều, mình không chỉ biết đọc thơ mà còn giải được toán cao cấp nữa cơ, điểm chuyên ngành của mình còn đứng đầu cả khoa.]Thật trùng thoại tôi đặt trên bàn rung Tây Xuyên Anh thấy em mặc cái váy hồng nhạt kia đẹp hổ hổ đến mức làm rơi con dao xuống Tây Xuyên chính là anh Dưa Hấu nhiên, Giang Dư Châu đã tiện thể liếc nhìn điện thoại của tôi trong lúc tôi đang gắp đồ khi anh đọc được tin nhắn hiện ra trên màn hình, anh sụp đổ ngay tại chỗ.[A! A! A! Tan nát rồi! Tim mình tan nát rồi! Thằng ranh con Tống Tây Xuyên kia đúng là âm hồn bất tán! A! A! A!][Nhắn tin mờ ám như vậy, lại còn mặc váy màu hồng nhạt đẹp, cậu ta có biết ăn nói không vậy, rõ ràng là đàn em mặc gì cũng đẹp hết! Bao nhiêu năm không gặp mà EQ vẫn không bằng mình! A a a a!][Cắn này! Đấm trái! Đấm phải này! Đá chân! Xoay người, đá chân! Nhện chọc ráy tai! Gió lốc hủy diệt bãi đậu xe! Linh dương đá, dê rừng nhảy! Quạ đen ngồi máy bay! Chuột đi qua mê cung! Voi đá chân! Bạch tuộc phẫn nộ! Rìu to chặt cây to! Tức quá tức quá!]Thật ồn xoa lỗ tai."Đàn anh Giang, em với Dưa Hấu, à không, em với Tống Tây Xuyên là bạn thôi, là kiểu bạn thân ấy.""À, bạn thân à, tốt." Anh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt kiêu ngạo.[Hừ! Tôi đã nói rồi mà, anh Dưa Hấu của em là Dưa Hấu nặng 200 cân, không giống tôi lúc nào cũng tập thể hình, có cơ bụng tám múi! À, hôm nay mình mặc quần áo mỏng như vậy, tí nữa mình sẽ rủ em ấy đi chơi bóng rổ với mình! Mình không chỉ học giỏi mà còn biết chơi thể thao nữa! Giang Dư Châu sẽ không bao giờ chịu thua!]Nghĩ đến đây, khóe môi anh xuất hiện nụ cười khó phát cắn miếng bít tết anh đưa gì cơ?Cơ bụng á?Chơi bóng rổ? nhiên là tôi từ chối rồi!Lượng tin tức quá tải, tôi phải mất mấy ngày để tiêu thần mà tôi thích đã thích tôi từ khi còn nhỏ, nhưng lúc đó, tôi lại ghét anh rồi chơi với một bạn nam khác, mười mấy năm sau anh thay da đổi thịt tới tìm tôi, hu hu, tình tiết gì mà ngược thế này, tôi phải bình tĩnh lại trước cùng, bữa tối kết thúc trong lúc anh đang tự thôi miên bản [Mau đi tính tiền! Như thế thì đàn em sẽ không mời mình ăn được, lần sau em ấy sẽ lại mời mình tiếp!!]Vừa mới nghe được suy nghĩ này, tôi vội chạy ra quầy lễ tân thanh toán hóa nhìn tôi chạy đi thanh toán mà rơi vào khoảng lặng.[Không sao không sao, tương lai còn dài, có lẽ đàn em vừa mới biết mình là anh Bí Đao nên hơi khó chấp nhận thôi, Giang Dư Châu mày bình tĩnh lại đê.][Tương lai còn dài, mày phải bình tĩnh, vẫn còn nhiều cơ hội.] ngày nữa là đến cuối định về nhà nói cho mẹ biết tin giật gân còn nhớ lúc đó mẹ tôi có quan hệ tốt với mẹ anh, hai người thường dắt nhau đi mua sắm, xong thì dắt nhau tới đón bọn tôi tan đến cửa nhà, tôi mở khóa bằng dấu vân không kìm được ham muốn nhiều chuyện của hét lên "Mẹ! Con nói mẹ nghe nè, mẹ còn nhớ khi con học mẫu giáo có một anh Bí Đao đen, mập, ít nói không, là cái người suốt ngày lẽo đẽo đi theo con ấy. Thế mà anh ấy học cùng trường đại học với con đó mẹ, hơn nữa mẹ biết không, giờ anh ấy thay đổi nhiều lắm, con nghi ngờ anh ấy lén đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi. Giờ anh ấy cao ráo đẹp trai, ở trường con có nhiều người thích anh ấy lắm, anh ấy còn nhận ra con nữa, mẹ nói có vi diệu không?"Chưa thấy mẹ tôi trả lời thì đã có một giọng nam vang lên."Ừ, rất vi diệu."Tôi nhìn thấy Giang Dư Châu đang bưng mâm cơm, sợ đến mức lùi lại ba bước ra khỏi nhà, đây rõ ràng là nhà tôi chưa kịp đặt câu hỏi thì mẹ tôi đã đi từ trong bếp ra."Noãn Noãn à, con vừa mới gào gì đấy? Mau vào rửa tay ăn cơm đi, hôm này dì Chu của con dẫn anh Giang tới chơi này, con còn nhớ anh Giang không, lúc nhỏ hai đứa học chung trường mẫu giáo đấy.""Nhớ.... Nhớ ạ."[Em nhớ cái cục shit, em chính là em gái não cá vàng không có trí nhớ.]Thôi được rồi."Con không nhớ lắm ạ."Một dì ăn mặc đẹp đẽ giống như quý cô ló ra khỏi phòng bếp."Oa! Noãn Noãn đã về rồi, lâu rồi không gặp cháu, càng lớn càng đáng yêu."Vóc người cao ráo, da trắng trẻo, giọng dịu là dì Chu trong trí nhớ của tôi, qua bao nhiêu năm mà không thấy thay đổi chút nào, lúc nhỏ tôi thích ôm dì ấy nhất.[Mẹ nói chuẩn đấy! Khen nhiều lên đi mẹ! Hồi nhỏ Noãn Noãn rất đáng yêu, lớn lên còn đáng yêu hơn!!] ra sau khi Giang Dư Châu học xong lớp 1 thì cả nhà anh sang nước ngoài định đến khi anh học đại học mới Chu cũng vừa mới về về không lâu đã liên lạc với mẹ cơm này làm tôi sắp điếc cả Chu vẫn khí chất như ngày nào, nhưng hôm nay dì cứ khen tôi đến mức làm tôi thấy là ngoan ngoãn, hiểu chuyện, đáng yêu, xinh đẹp, người dì ấy đang khen là tôi sao?Giang Dư Châu ngồi đối diện rất hay lén nhìn tôi, lúc tôi chạm mắt với anh, anh lại nhanh chóng nhìn sang nơi khác.[Hí hí, lần thứ ba rồi.]Hả? Lần thứ ba gì?Tôi còn đang thắc mắc thì suy nghĩ của anh tiếp tục vang lên.[Mẹ ơi! Đủ rồi! Nói sang chuyện khác đi.]Sau đó anh dùng khuỷu tay khẽ huých vào cánh tay dì lặng lẽ giật góc áo dì Chu dưới bàn.[A a a a a, có phải mẹ quên mất chuyện chính rồi không!!!]Chuyện chính gì?Tôi dỏng tai hèm."Dì Chu uống một ngụm nước trái cây."Tuệ Linh à, lâu lắm rồi hai đứa mình mới gặp nhau, buổi chiều tôi với bà đi mua sắm đi, cho hai đứa nhỏ đi chơi riêng, không quấy rầy thế giới của hai chúng ta."[Mẹ! Đúng rồi! Mẹ làm tốt lắm! Còn nữa, chưa hết! Mẹ nói tiếp đi mẹ!]Giang Dư Châu cũng uống một ngụm nước trái mi của anh khẽ Chu nhìn Giang Dư Châu với ánh mắt sâu xa, sau đó nhìn sang tôi"Dư Châu nhà tôi thích Noãn Noãn từ nhỏ rồi, thích lâu ơi là lâu. Chính vì thế tôi vừa mới về nước, ngồi trong nhà còn chưa nóng đít thì đã bị nó kéo tới đây đấy."!!!"Mẹ!"Giang Dư Châu gọi "mẹ" ngắt lời dì Chu.[Không phải chuyện này mà!!!]Ngụm nước tôi vừa mới uống suýt nữa phun ra, may mà nhịn có mẹ tôi vẫn chưa hay biết tôi ngơ ngác nhìn ba người chúng tôi, mỗi người một vẻ."Trời ạ, thích thì cứ nói, ấp úng làm gì. Nếu lúc trước ba con cũng theo đuổi con gái như thế này thì mẹ đã sớm làm mẹ đứa khác rồi."Không ngờ dì Chu lại phóng khoáng như tôi cũng lập tức hiểu ý của bà tôi cười hề hề "Được đó được đó, Tùng Mai à, hai bọn mình đi mua sắm, à, hay bây giờ đi luôn đi."Tôi ?Dì Chu ?Giang Dư Châu ? tôi cầm lấy túi, tôi nháy mắt ra hiệu cho bà."Chẳng phải mẹ từng nói trước khi tốt nghiệp con không được phép yêu đương sao?"Bà cũng nháy mắt ra hiệu với tôi."Nếu là Giang Dư Châu thì được! Cố gắng lên con gái yêu!" phút nhà chỉ còn lại mỗi tôi và Giang Dư Châu.[Xấu hổ quá, xấu hổ quá, xấu hổ quá.][Mất hết mặt mũi rồi! Em ấy biết hết tình cảm của mình rồi! Làm sao bây giờ!][Thôi kệ đi, dọn dẹp, rửa bát lau dọn trước đã, cách hết xấu hổ nhanh nhất là mau chóng rời khỏi đây.]Tôi đứng dậy dọn bát đũa đi vào phòng bếp với anh.[Sao Noãn Noãn cũng vào đây! Sao mình có thể để con gái rửa bát được! Loại việc này phải để cho đàn ông con trai làm!]"Đàn... Noãn Noãn, em cứ ra ngoài đợi đi.""Vâng."Tôi ra ngoài phòng khách mở TV lên, nhưng lại chỉnh âm lượng xuống thấp, muốn nghe xem anh đang nghĩ gì.[A a a a a a lát nữa còn phải ở chung với nhau nữa, mình nên rủ cô ấy đi đâu đây?][Kế hoạch A là đi chơi trò trốn khỏi mật thất, mình chỉ tốn mấy phút là giải được rồi, lúc đó sẽ thể hiện được mặt giỏi trước mặt cô ấy.][Kế hoạch B là Script Kill, mình chỉ mất một tiếng là sẽ biết ai là hung thủ. Mình sẽ cho cô ấy biết trò chơi đỉnh cao thật sự là như thế nào!]Script Kill Trò chơi giết người theo kịch bản.[Kế hoạch C là đi tới khu trò chơi điện tử, mình chính là vua ở đó, chơi trò gì cũng được điểm tối đa.][Kế hoạch D là Tim đập thình thịch.... A a a a a, cái này.... Không được, xấu hổ quá, bỏ qua đi.][....]Sau đó thì còn rất nhiều tôi chỉ nhớ mỗi tim đập thình đập thình thịch là cái gì?Sao anh lại không chọn nó?Tốt lắm, Giang Dư Châu đã thành công khơi dậy lòng hiếu kỳ của đến đây, Giang Dư Châu ló đầu từ trong bếp ra."Phải rồi Noãn Noãn, chiều nay em muốn đi đâu chơi?" Nói xong, hình như anh sợ tôi sẽ từ chối nên lại bổ sung thêm, "Anh đã đồng ý với dì Lâm rồi.""Hay là mình đi... Tim đập thình thịch?" tôi có tội thì xin hãy để pháp luật tới bắt đừng để tôi và Giang Dư Châu vào rạp chiếu phim tư nhân xem phim kinh dị như thế ra Tim đập thình thịch là một rạp chiếu phim tư nhân mới gian sạch sẽ, có tính riêng tư trọng là những người tới đây đều là các cặp đôi, hơn nữa ở đây chỉ chiếu phim kinh là do tôi tự chọn lại cũng phải xem cho hết! Dư Châu lấy đồ uống và đồ ăn vặt cho tôi đi theo nhân viên vào phòng số khi chọn một bộ phim không đáng sợ lắm, nhân viên đi ra đèn bỗng tối đi.[Sợ quá, nhưng không thể để Noãn Noãn biết mình sợ phim kinh dị được. Như thế rất xấu hổ, đây là do Noãn Noãn chọn nên chắc chắn là em ấy thích, mình không thể để em ấy thất vọng được. Nhưng mà lúc sợ quá mình sẽ ngất, sẽ trợn trắng mắt, miệng sùi bọt mép! Cứu với huhu, nếu mình sợ ngất ra đây thật thì phải làm sao, còn đâu mặt mũi nhìn người nữa.]Cái gì cơ???? Giang Dư Châu sợ á?Vậy thì không xem nữa, tôi phải lấy cớ đi chỗ khác mới được.[Nhưng mà mình rất muốn xem với Noãn Noãn, thật ra chỉ cần nắm tay người khác là mình không sợ nữa rồi. Haizzz, nhưng mà chắc em ấy sẽ không đồng ý cho mình nắm tay đâu. Mình mà chủ động sẽ khiến em ấy sợ, mình nên làm gì bây giờ, khó quá đi.]Hóa ra là nhét một bàn tay vào trong lòng bàn tay của Giang Dư Châu.[Nắm được rồi.] nhỏ tôi cũng hay xem phim kinh dị với ba, cho nên mấy phim dành cho trẻ con thế này không khiến tôi sợ còn Giang Dư Châu....Không ngờ một chàng trai cao 1m8 như anh lại sợ thứ xem phim kinh di, nội tâm của anh cũng thật phong phú.[Sợ phát khiếp, nữ phụ chết rồi sao? Noãn Noãn không sợ chứ, trời ơi, mình thấy tim minh đập nhanh quá, sắp ngất rồi, sắp ngất đến nơi rồi, nếu mà Noãn Noãn dịch lại gần hơn thì tốt quá, mình sẽ không sợ nữa.]Thật không đấy?Tôi dịch người về phía anh.[Eo ôi con ma này trông cũng khiếp quá! Trời đất quỷ thần ơi! Nếu bây giờ Noãn Noãn mà thì thầm vào tai nói thích mình thì mình sẽ không cảm thấy sợ nữa! Sau này không bao giờ mình sợ ma nữa!]Thật không?Tôi tiến lại gần tai anh"Em thích anh."Ế, hình như có gì đó sai nghĩ của Giang Dư Châu đột nhiên im thấy thế, anh đột nhiên thay đổi trạng môi anh nở nụ cười xấu xa, trở tay nắm lại tay cúi đầu nói bên tai tôi, hơi nóng tỏa ra làm cổ tôi ngứa ngáy."Anh cũng thích em."???Chuyện gì xảy ra vậy? ngồi lại ngay ngắn, bình tĩnh mở bình nước ra uống một che gương mặt đỏ bừng."Anh biết từ khi nào?"Anh đưa bình nước đã vặn sẵn nắp cho tôi, ánh mắt toát lên vẻ ranh mãnh."Hừm, để nhớ lại xem, là từ lần ăn cơm đó."Hóa ra anh đã biết từ đã biết được chuyện tôi nghe được suy nghĩ của khóc."Noãn Noãn, lời nói ra như bát nước đổ đi, em phải chịu trách nhiệm với anh.""Ha.""Với lại, đừng có tùy tiện nghe suy nghĩ của anh.""Hả?""Ví dụ như bây giờ, không được nghe."Nói xong câu đó, mặt tôi đỏ đến tận cổ!Bởi vì...Điều anh nghĩ trong đầu là [Muốn hôn Noãn Noãn quá.] chuyện tại sao tôi đột nhiên nghe được suy nghĩ của anh, anh cũng không về mặt khoa học thì chuyện này vốn không thể xảy xét về mặt huyền học thì mọi thứ đều có khả năng."Em có thể nghe, nhưng không phải lúc nào cũng được nghe, nếu không em sẽ phát hiện ra bộ mặt khác của anh."Tôi hậm hực lè lưỡi."Em phát hiện ra rồi nhé.""Từ trong ra ngoài của anh em đều nhìn thấy, em phải chịu trách nhiệm với anh.""Liệu có nhanh quá không?""Nhanh sao? Noãn Noãn, anh đợi ngày này mười lăm năm rồi."Dứt lời, anh quay sang nhìn tôi, đôi mắt sâu không thấy đáy như hố đen hút tôi vào."Anh luôn nghĩ là em ghét anh, chuyện kia là do anh sai, anh không nên lấy nơ của cô giáo. Anh xin lỗi.""Sau này em dần xa cách anh, thậm chí còn cố tình tránh anh, anh còn tưởng là em ghét anh rồi thích Dưa Hấu ở lớp bên cạnh. Thế nên anh cố gắng trở nên tốt hơn, muốn biến thành mẫu người mà em thích.""Ba năm cấp ba, anh không dám làm phiền em, anh phải chờ đến khi em thi đại học mới cố ý bảo mẹ hỏi thăm xem em đăng ký trường nào, lúc biết em thi vào trường anh đang học, anh hưng phấn tới nỗi mất ngủ cả đêm.""Ngày tân sinh viên nhập hoc anh đứng ở cổng trường đợi từ sáng mới nhìn thấy em. Em giống y hệt lúc còn nhỏ, mắt to, khi cười hai mắt sẽ cong lên, mắt sẽ như trăng lưỡi liềm.""Sau đó câu lạc bộ tuyển người mới, em kết bạn với anh nhưng hình như vẫn không nhận ra anh. Ngày nào anh cũng đăng bài chào buổi sáng chào buổi trưa chào buổi tối với em, em cũng bấm like trả lời anh, anh nghĩ, chắc em sẽ thích anh của hiện tại."Nói tới đây, anh tạm như là cố lấy đủ can đảm"Cho nên, em có thích anh không?" nhiên là tôi muốn gật đầu như như con gà mổ thóc rồi!Em thích thích thích mà, con gái vẫn phải biết rụt chỉ đỏ mặt gật nhẹ.[Quả nhiên là em ấy cũng thích mình!]"Không được nghe.""Vâng."[Em ấy đáng yêu quá, muốn hôn ghê.]!!! thích Giang Dư Châu từ khi nào nhỉ?Chắc là từ năm lớp 12, các bạn học xung quanh đều đang chọn trường đại học mà mình mơ ôm một tập tài liệu dày về các đến tờ quảng cáo tuyển sinh của trường đại học thứ ba ở trang đầu tiên là một bức phòng tự học, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng chống cằm, mắt nhìn về phương là một bức ảnh đơn giản nhưng lại khiến tôi xúc đó, anh luôn ở trong lòng tôi cũng yên lặng cố khi trải qua những tháng ngày đen tối đấu tranh vì ước mơ, cuối cùng tôi cũng thi đậu trường đại học lý tưởng mà anh đang theo thích anh hai người tôi thích thích tôi tận 15 giác đó thật kỳ khi biết tôi có nghe được suy nghĩ của anh, hình như Giang Dư Châu đã kiềm chế đi ý tôi là nội tâm anh kiềm chế đi trước mặt tôi, anh đã hoàn toàn buông bỏ bản thân biến thành một kẻ càm ràm."Noãn Noãn, mai anh tới tìm em được không?""Mai không dẫn theo mẹ anh nữa, bà ấy nói chuyện đáng sợ quá. Rõ ràng anh đã bảo bà ấy nói với mẹ em là chủ nhật để hai đứa mình cùng về trường, không ngờ bà ấy lại nói ra tuốt tuồn tuột. Bộ con trai bà ấy không cần mặt mũi sao?""Noãn Noãn, em thích anh từ khi nào thế? Để anh đoán nhé, từ buổi khiêu vũ chào mừng tân sinh viên? Hay từ lễ khai giảng? Trận bóng rổ? Haizz, thôi, anh không đoán được, vì có rất nhiều lúc có thể em đã bắt đầu thích anh rồi, hì hì."Chưa đến 8 giờ tôi đã về tôi về, mẹ tôi có vẻ tiếc nuối"Sớm thế đã về, chẳng biết cố gắng gì cả."Tôi "Mẹ, mẹ vội gả con gái đi tới thế à." trường, tôi phải đối mặt với sự tra khảo của bạn cùng vốn định giấu cho cùng, làm gì có ai yêu đương nhanh như thế, tôi phải thong thả, tôi vẫn còn chưa sẵn mà anh giai Giang Dư Châu lại hành động rất không giấu giếm đăng lên vòng bạn bè tuyên bố[Cô ấy đồng ý rồi.]Bài đăng này không chặn bất kỳ chí tôi còn thấy mẹ tôi bấm like buổi hét của phòng ngủ 302 xuyên thủng bầu trời.Hoàn chính văn-Ngoại truyệnGóc nhìn của Giang Dư ChâuNoãn Noãn luôn hỏi tôi, vì sao bỗng nhiên em lại nghe được suy nghĩ của chuyện này mà em tìm đọc rất nhiều tư liệu, tra bao nhiêu là trang web vẫn không có kết luôn xoa đầu em nói"Không biết nữa, chắc là do ông trời sắp đặt."Tôi nói biết vì sao em lại nghe thấy suy nghĩ của vì vào ngày sinh nhật năm 20 tuổi, lúc tôi thổi nến, trùng hợp có sao băng vụt qua trên bầu cầu nguyện với sao băng."Mong cho người tôi yêu sớm biết được lòng tôi."Sau đó thì em biết, còn biết hết sạch là đằng tôi đã phát hiện từ được thì nghe cho cùng... Thợ săn giỏi luôn xuất hiện với tư cách là con mồi như vậy từng bước một, em bị tôi gài đúng là thông minh.
Thợ Săn Tốt Và Con Mồi Xấu là một trong những bộ truyện tranh nổi tiếng thuộc thể ...... loại Boy Love, Đam Mỹ, Romance, Truyện Màu, Manhwa, Truyện tranh 18+, Adult, Smut, Mature, Yaoi được đăng tại Comics24h. Bộ truyện tranh Thợ Săn Tốt Và Con Mồi Xấu được cập nhật sớm nhất và đầy đủ tại Comics24H. Bạn đọc đừng quên bình luận và chia sẻ, ủng hộ Comics24H ra các chương mới nhất của truyện Thợ Săn Tốt Và Con Mồi Xấu Xem thêm Cảnh báo độ tuổi Truyện bạn đang xem có thể không phù hợp cho mọi lứa tuổi, nếu bạn dưới 18 tuổi, vui lòng chọn một truyện khác. sẽ không chịu trách nhiệm liên quan nếu bạn bỏ qua cảnh báo này.
Phản hồi Báo xấu110 Lượt xem26/04/2022Thợ Săn là những người đi chu du thế giới, đối mặt với hiểm nguy. Từ bắt giữ tội phạm cho đến nhưng cuộc thám hiểm trên các hòn đảo để tìm kho báu. Câu chuyện bắt đầu khi người cha của một cậu bé tên Gon mất tích đã khá lâu...Không được đăng tải lại nội dung khi chưa có sự cho phép của nhà sáng tạoTokyo TV 0 Người theo dõi 247 Videos
thợ săn và con mồi